Nhưng mẹ ơi, luật không được chia đều. Thế nên trong hắn mơ hồ sự so sánh tưởng như là một sự giằng xé lớn lao nhưng thực ra tối nghĩa và thiếu cơ sở: Chung thủy với đời sống tuyệt vời hơn hay sáng tạo tuyệt vời hơn? (Cái này từa tựa như câu hỏi vị nghệ thuật hay vị nhân sinh). Chỉ một tiếng quát lại thôi, chúng sẽ run bắn vì bất ngờ.
Có lần bạn tự hỏi phải chăng đó là hạn chế của mọi kẻ cô đơn. Những người ngoài cuộc (mấy ai ngoài cuộc) ngồi khoanh tay nguyền rủa lại thường thể hiện thực ra mình cũng chẳng hơn gì. Hoặc phải tìm cách thay đổi xu hướng xấu.
Và bác thường là người chiến thắng và đạt được mục tiêu. Qua bao nhiêu mệt mỏi, đây là lúc để nghỉ ngơi. Cái nơi mà anh cảm giác như đều gặp các nhân vật trong văn chương, như nhiều nơi khác.
Việt Nam vô địch! Việt nam vô địch! Họ gào lên. Đúng là chuyện thường. Pha bóng nguy hiểm đầu tiên của trận bán kết 1 qua đi.
Tôi gần như không cảm thấy hơi ấm bạn bè hay gia đình. Sáng được bác cho ngủ bù. Người lớn thật buồn cười khi dạy con phải có hiếu, nhìn xem người ta khổ thế kia mà vẫn hiếu học.
Sự lười biếng, dục vọng bừa bãi, sự e ngại trước cái mới? Khao khát qui về một mối, qui về một chân lí va chạm với khao khát mở rộng, phong phú, sáng tạo mãi mãi. Chết ra đấy hoặc lỡ bị sao thì phí đời, thì gia đình khổ. Đây là sự ganh đua pha trộn giữa vô thức và ý thức về năng lực và đức hy sinh với những tấm gương truyền dòng máu cho mình.
Hót nhiều cũng không hay lắm. Không để nàng phải đau đớn hơn nữa. Điểm Toán tôi không rõ thực chất thế nào, bài hôm đó tôi làm không tốt.
Nó không giống như cảm giác hồi nào tôi đèo cô bạn của thằng bạn sau xe, cô nàng vứt đánh bịch bắp ngô vừa gặm hết xuống đường, tay phủi phủi tay. Họ có lí do, bao giờ cũng có lí do cho phải đạo. Cũng có thể họ không tìm thấy.
Có những kẻ không đến sân vì nghệ thuật sân cỏ, niềm đam mê trái bóng hay một điều gì đó tử tế. Trước đó, lúc nghe mẹ khóc bên cạnh, tôi đã muốn ôm lấy mẹ, gục đầu vào vai mẹ. Đôi lúc là lạ một cách ngộ nghĩnh và khó hiểu.
Tất nhiên là để khỏi nghe những lời khuyến khích, động viên, tôi đành nhỏm dậy. Quá nhiều lí do để sống. Nhà văn cười gượng: Tại anh chưa ăn sáng thôi, mình ạ.