Nghĩa là bà kín đáo vừa khen, vừa chê bai đó không thích hợp với công việc thuyết giáo. Như vậy tức là nói: "Tôi khôn hơn ông. Trong một bài tiểu luận về "Nhân tánh" ông kể:
Black đã không giận dữ, chửi, dọa, áp chế, mắng họ là cộng sản, mà lại còn nịnh họ nữa, khen họ trên mặt báo rằng họ có thái độ ôn hòa. Chúng ta đã cho ông hay trước rằng công việc ông làm chỉ tạm thời thôi. Tôi thích cây sồi lắm.
Tôi tưởng tượng nhà buôn đó tự nhủ: "Nếu ông ta đương gặp sự khó khăn, thì có thể nhờ cậy mình được. và tôi gõ cửa, tươi tỉnh như đóa hoa. Sau cùng, bà hóa điên.
Ông Giám đốc tờ báo Collier'S nói: "Muốn cho độc giả thích những truyện ngắn của bạn thì bạn phải yêu độc giả đã, phải chú ý tới họ". Khi gặp chị phụ bếp Alice, ông hỏi chị còn làm bánh mì bằng bột bắp không. Lòng tốt của ông có kết quả là khuyến khích những người có hảo ý.
Nhưng "con ngựa bất kham" đó đã làm cho ông bầu phải bao phen bứt đầu bứt óc. Từ 100 năm, chưa thấy ông vua nào giữa thời bình mà tuyên bố những lời lạ lùng như vậy. Cha mẹ hỏi nhau: "Làm sao cho nó thèm ăn sáng được?".
Trong những cuộc tình duyên bất hạnh đó, có bao nhiêu cuộc rẽ thúy chia loan, vì những bi kịch hẳn hòi? Tôi cam đoan là ít lắm. Nếu tôi không biết cách kiếm những thị hiếu và những cái ông ấy mê nhất thì bây giờ chắc vẫn còn phải năn nỉ ông ấy mua giúp cho nữa". "Tôi hiểu tại sao trong hàng năm trời, tôi đã thất bại.
Một lần đau cuống họng, tôi lại một nhà chuyên môn trị bệnh đó. Một lúc sau, ông Eastman mở một tủ kính, lấy ra một máy chụp hình, cái máy thứ nhất của ông, do một người Anh bán cho ông. Hai ngày sau, ông chủ nhiệm tờ Boston Herald viết thư trả lời ông B.
Nếu ông Gaw dùng những phương pháp kịch liệt mà người ta thường dùng trong những trường hợp đó thì có trôi chảy được như vậy không? Nó vô cùng hiệu nghiệm. Nhưng, bỗng nhiên, ông ta mỉm cười.
Xin lựa lấy một, vì được cả hai là đều hiếm thấy lắm. Tôi tự nhủ: "Nghĩ cho cùng, nếu mình ở vào địa vị bà ta, chắc mình cũng cảm giác như bà ta, phải ráng hiểu quan điểm của bà ta mới được". đều muốn được xứng đáng với lòng tin cậy của chủ tiệm.
Ngồi sau chiếc bàn làm việc, ngậm điếu sì gà lớn trong góc miệng, mỗi lần trông thấy mặt Amsei, ông ta nói như chó sủa: "Hôm nay không mua chi hết. Để khuyên tôi một lần nữa hỏi "Nghiệp đoàn kiến trúc sư" và cậy tôi làm đại lý bảo hiểm cho ông. Đúng vậy, ông Eastman trả lời - Tôi chở nó tự bên Anh về.