Ngả đầu cạnh nàng, áp tay nàng vào má. Tiếc là tôi không phải quí khách. Rồi ông ta dạy tôi cách viết chữ BÀI LÀM có chữ A thấp hơn các chữ khác và gạch đít hai cái để đánh dấu bài.
Hoặc khi lũ trẻ đã lớn, mọc ra những gai góc ương ngạnh và sẵn sàng làm liều, khó có thể đấm như bị bông, họ không ngại cãi vã nhau. Và càng khao khát chứng minh cách sống mình lựa chọn là hiệu quả trong một xã hội chỉ công nhận con người bằng hiệu quả có thể trông thấy (chỉ với tầm nhận thức trung bình). Đang định đứng lên đi ăn.
Có một cái gì đó cản trở họ, chúng ta. Chả là tôi có làm chân loăng quăng ở công ty gốm sứ mây tre đan của chị. Chỗ còn lại trong tủ thì không nỡ giết.
Một ngày thả ra nắng mặt trời. Còn tôi không phải viết những điều tôi không thích. Những con lợn ấy lại đã đang và sẽ làm chủ biết bao nhiêu đàn bà và trẻ con.
Bác gái thường cung phụng bác trai, có lúc bực mình vẫn nhịn. Trăng bảo: Trong vô số bóng trăng dưới các đại dương, ao hồ, vũng nước, đất liền, cửa sổ, mái nhà, tán lá… cái nào là bóng thật của ta? Cuội bảo: Đồ ngốc! Trăng bảo: Tại sao? Cuội bảo: Đồ ngốc! Ta mà biết ta đã không bảo cô ngốc. Thế là sáng xách xe đi rồi lẻn về nhà ngủ hoặc viết.
Đó là yêu cầu phải có can đảm thay đổi để phù hợp với tinh thần thời đại. Bác bấm huyệt chỉ thị không được vận động mạnh nhưng thấy mấy vết trầy trên đầu gối tôi cũng không gặng hỏi. Nó tiết ra những chất tạm lãng quên hết đớn đau.
Công tắc ở đâu để mẹ tắt cho. Bạn mặc cái quần bò ông anh họ cho và một cái áo phông dài tay thường mang lúc đi đá bóng trời lạnh. Rồi hình như cả tiếng chảo mỡ sôi dưới tầng hai.
Bác nói chuyện với cháu. Chúng là những kiệt tác. Trong tay tôi không có luật…
Cái từ nhân loại đẹp thế mà hay gây phản cảm. Và tôi thì giữa gia đình này, ai cũng ít nhiều thương tôi nhưng lúc nào tôi cũng có mặc cảm của một thằng phản bội. Bất cứ nơi nào cũng vô số những con người như vậy.
Chỉ có giữ được nhân cách và không giữ được nhân cách mà thôi. Hồi bé dì ghẻ bảo: Mắt mày gian lắm. Giọt nước mắt như trộn lẫn ánh sáng, thương đau, hạnh phúc.