(Và sau này, có lẽ còn bị nó ám ảnh vào một trong những bài thơ đầu tiền về một đứa trẻ khác). Tôi định chờ mẹ bảo: Mẹ cho con thôi học nhé. - Tôi muốn ông viết một câu chuyện khuyến khích những người như ông cụ nhà tôi nên đầu hàng thần chết thật sớm để đem lại hạnh phúc cho con cháu.
Chẳng cần gì nữa cả. Bản chất là cái luôn song hành cùng thời gian cũ kỹ. Thôi rồi, chậc, lại mơ, bạn biết.
Người đời có kẻ ngấm ngầm bảo bác ranh ma, xảo quyệt. Một phần vì sự tàn ác của kẻ nắm quyền lực. Nhà văn ngồi lại một mình.
Thưa chú, tôi không phải là đứa để chú đối xử như một con chó. Chỉ có một cách giải quyết thôi, vứt bớt những gánh nặng vô hình đi. Vả lại, giấc ngủ của mọi người vốn đều đã chập chờn.
Bao nhiều năm ở thành thị rồi mà quanh năm vẫn chiếc quần lụa đen và áo bà ba. Mà họ lại chẳng bao giờ dành thời gian để thấy. Bởi đôi lúc bạn muốn gắn bó lâu dài với nàng.
Có lẽ bản chất của vấn đề là mâu thuẫn giữa mong muốn ổn định và mong muốn vươn cao phá vỡ sự trì trệ đầy hiểm họa của ổn định hời hợt. Hồi lâu, nàng bảo: Anh có chuyện buồn gì thế?. Thật lòng, tôi muốn khóc.
Mặc dù những cơn đau càng ngày càng ra sức ngăn cản chúng. Họ còn bất lực hơn nữa. Và cô bạn ấy phá lên cười.
Nói thế nào đây? Khó quá! Tốt nhất là cứ loanh quanh luẩn quẩn. Và tỉ lệ này không phải tỷ lệ chung cho cộng đồng, khi mà có được một vé vào sân không dễ. Mướt mồ hôi để quên đi niềm trơ cứng ở xó lớp.
Bố sẽ không phải chuẩn bị tinh thần đi uống rượu làm quen với mấy ông to to mà mai đây nếu bạn xong cái bằng, họ sẽ dễ làm sếp của bạn. Không hút là không hút. Nhưng khi bằng tuổi nó, tôi hiểu biết và tinh tế hơn.
Tôi bảo: Vì biết mày về phe anh anh mới làm thế, không thì đố ai biết. Và những miếng mồi lạ mà ta chưa từng biết. Cái nồi inox đen sì.