Hư vô và dục vọng, em giết một cái thì cái còn lại sẽ tự tử theo. Tôi tụt khăn trải lên băng ghế bảo để đỡ nóng. Còn phải dậy đi học sớm.
Nhưng trong đêm, với đôi mắt mở thao láo, bạn còn cảm thấy độ vang của tiếng thét ấy. Nhưng đặt mục tiêu rồi. Dù nó làm bạn mệt thêm nhưng nó khá được việc.
Giữa thế giới tân kỳ này, bạn biết gì? Để dễ dàng có một công việc kiếm kha khá? Vi tính, ngoại ngữ của bạn làng nhàng. Cuộc sống vẫn luôn phải chấp nhận sự vô lí và tự lừa dối ấy để giảm những xung đột đầy rẫy, để cơm lành canh ngọt. Không có chim non ở trong.
Họ hú hí thế nào? Cá tôm hoan lạc ra sao? Như vầy… Như vầy… Rốt cuộc cũng nhàm. Tôi rất không thích đi sâu vào cay nghiệt hay hằn học, vì nếu thế, tôi lại dễ bị giống bất cứ kẻ tầm thường không có khả năng sáng tạo nào khác. Nàng thấy lạ lùng và cười với cô bạn bên cạnh: Bạn này lạ lắm.
Lúc đó bạn đang bỏ vỏ chai vào két và khuân xuống nhà. Khi rời sân cỏ để về căn phòng tầng hai cách mặt đường chừng mười mét. Lúc đó tôi không có nhà.
Ở những thời điểm bắt đầu trưởng thành, tôi thi thoảng nghĩ đến cảnh mình đứng giữa một đoàn xe phân khối lớn của bọn đê tiện, bên cạnh là một người bạn gái. Trong họ, trong chúng ta đồng thời có sự phủ định sạch trơn mà cũng đồng thời có sự tôn sùng tuyệt đối mà không phải sự dung hòa. Đơn giản bạn chỉ viết ra cái cảm giác và sự xoay xở với đời sống quanh bạn.
Như vậy là bạn lựa chọn ngủ tiếp với lí do mà bạn cho là chính đáng: Đã sáng tạo đủ cho một ngày và mệt. Bạn chấp nhận khuôn khổ như một cuộc chơi đầy thử thách. Phát thanh viên phàn nàn với vợ: Cứ dự báo thời tiết sai là người ta lại đè anh ra mà chửi.
Nó chỉ chuyển hóa từ dạng này sang dạng khác. Nó, tiềm thức, suy nghĩ và vận động cùng với sự suy nghĩ và vận động mà bạn nhận thức được bạn đang. Những bồn hoa cúc vàng rung rinh trước mặt.
Gặp ở rất nhiều nơi. Cháu không tranh luận, không đủ sức tranh luận. Nhưng tôi không quen phản đối.
Bác sỹ dặn phải đi ngủ trước giờ này 2 tiếng. - Mi chỉ lí do lí trấu, mi viết tỉnh như sáo thế này sao bảo bệnh, không phù hợp thì cũng phải cố lấy cái bằng mà thăng tiến chứ. Có lẽ hình ảnh một thằng con trai 21 tuổi mặt nhăn nhúm bơ phờ nằm trên giường rên hừ hừ và cáu gắt suốt ngày mới là một biểu tượng cụ thể về bệnh tật và đau đớn thích hợp cho trí tưởng tượng của họ.