Tuần tiếp theo, tình hình công việc diễn ra không được suôn sẻ như trước. - Thưa ông, thật lòng tôi không hiểu ý ông muốn nói gì? Vì sao ông lại bảo ông mới là người đã gây ra mọi chuyện. Vì bản thân cũng là một nhà quản lý, tôi hiểu mình nên viết một quyển sách thật ngắn gọn và súc tích, sao cho ngay khi đọc xong là độc giả có thể ứng dụng ngay những gì đã đọc vào thực tế để tạo nên những thay đổi tích cực trong công việc của họ.
Đã lâu rồi, James chưa có được kỳ nghỉ cuối tuần nào vui vẻ như thế. Khi tớ nói xong, không ngờ Jennifer lại là người tức giận hơn tớ. Thứ sáu này nhé? 7 giờ được không? Nhớ dẫn theo bọn nhóc nữa đấy.
Nghe thấy thế tớ cũng cảm thấy an tâm. Có lúc anh vẫn muốn tự mình làm lấy mọi công việc hoặc giao hẳn cho ai đó đáng tin cậy và yên tâm đón chờ một kết quả tốt đẹp. Thậm chí, anh còn không nghĩ đến điều đó nữa.
Tớ gọi Jennifer vào văn phòng, dự định sẽ nói chuyện thẳng thắn với cô ấy. James cảm thấy mình như trở thành một người khác, thoải mái hơn, yêu đời hơn và thành công hơn. Ông chưa bao giờ cho tôi biết là dự án này rất khắt khe về thời gian và ông cũng không yêu cầu cụ thể thời hạn hoàn thành công việc.
- Nghĩa là sao? Cậu cũng từng bị như thế à? Tớ tưởng sau vụ rắc rối với Jennifer, mọi chuyện của cậu sẽ thuận buồm xuôi gió chứ? - Nói đến đây, James liếc nhìn Jones và thấy anh đang gật gù mỉm cười. Họ gặp tôi vì bản thân họ đang đứng trước những mối bận tâm khác nhau: có người cảm thấy kiệt sức vì công việc, có người lại muốn tìm cách ứng phó với những nhân viên khó bảo.
Nhân viên của anh đã không hoàn thành công việc đúng hạn. Trước đây, khi chỉ phải lo phần việc của mình, James luôn hoàn thành rất tốt. Lạ thay, hai ông bố cũng là một đôi bạn tri kỷ.
Càng lớn, họ càng giống nhau như đúc, hệt như hai anh em sinh đôi, từ ngoại hình cho đến dáng điệu. Suốt những năm trung học, lúc nào Jones và James cũng chơi với nhau, cùng chọn những môn học giống như nhau, thậm chí cùng chơi các môn thể thao giống nhau. Một lần nữa, công việc trong bộ phận của James lại trở nên trôi chảy.
Sẵn dịp, anh còn chơi cầu lông với cô con gái mười tuổi của mình. Thật ra, tớ nghĩ mọi chuyện diễn tiến rất thuận lợi. - Hai tuần trước, tớ giao cho Jessica đảm nhận một công việc quan trọng.
Và dĩ nhiên công việc của họ cũng hiệu quả hơn. Sẵn dịp, anh còn chơi cầu lông với cô con gái mười tuổi của mình. Mọi người đã hoàn tất những công việc đơn giản, và những công việc còn lại đều phức tạp hơn, nên James phải mất nhiều thời gian hơn.
Thậm chí nếu có được chút thì giờ rảnh rỗi, anh cũng đã quá mệt mỏi. Nét mặt Josh dần dãn ra và một nụ cười từ từ nở trên gương mặt anh khi đọc xong những gì mà James đã viết trên tấm bảng. Chính tôi mới là người đã đẩy chúng ta vào những khó khăn này kia mà?