Và bạn lại mặc cảm về sự vô dụng và vô cảm của mình, và lảng tránh. Rồi như lăn nhanh từ trên dốc xuống. Em muốn sinh ra một đứa trẻ để anh viết về nó.
Tôi vừa rơi nước mắt vừa nghĩ như vậy. Hoặc: Con chỉ hoang tưởng. Và bạn chọn cách im lặng nhấm nháp.
Đang có cảm giác người mất hết sức lực, đi bộ cũng đau mà vào sân có thể thi đấu khá bình thường. Nhưng đặt mục tiêu rồi. Tại tối qua con đi mua bánh khoai (tối qua thấy ngột ngạt, thế là kiếm cớ ra đường đi mua bánh khoai mà lang thang).
Cái vực của sự hỗn độn. Như thế bạn sẽ bớt được nghe bài cháu phải tự xác định cho mình. Mà không nhớ thì cứ nói thật ra.
Nhưng thấy cũng hay hay. Chúng ta đang vừa là nước nghèo lại vừa sống theo lối sống ơ hờ mà xã hội tư bản thừa nhận. Bi kịch chỉ đến khi họ bắt đầu khao khát nhận thức, khi họ bị ngăn cấm tình yêu, khi họ bệnh tật không có tiền chữa chạy, và hứng chịu những bất công lớn.
Và đôi lúc bạn muốn thế chứ, để thoát khỏi trạng thái dồn nén. Bạn đo lường, phân tích cảm xúc của mình. Bạn dần biết cách đặt năng lượng của mình vào cái gì.
Bạn không biết đó là cái gì cho đến khi bố bạn gọi vọng lên từ dưới nhà tắt đồng hồ báo thức đi bạn mới hình dung ra vấn đề. Nhưng lâu không cười thì đáng sợ lắm. Đúng vào lúc họ cần một niềm tin.
Không khác nào nhổ nước bọt vào mặt một đứa trẻ vô tội. Và bác gái có nhiều thời gian rảnh để soi bạn hơn. Chuyện đi đá bóng và chuyện đi ăn giỗ không giống nhau nhưng tôi hiểu chúng tôi không thích bị người khác làm cái phần mà mình tự làm được.
Đó cũng là một công việc, thậm chí, nhàn nhã. Viết thế đủ chưa nhỉ. Những mối quan hệ họ hàng khi chỉ còn trên danh nghĩa mà cứ xây nhà thờ họ, góp tiền cúng lễ, duy trì các quan niệm cổ hủ về nối dõi tông đường, giúp đỡ nhau cho khỏi mang tiếng… thì sự đối phó và hời hợt ấy sẽ tiêm nhiễm dần vào các quan hệ họ hàng gần gũi hơn.
Bàn tay kia cũng không phải của nàng. Kẻo lỡ ra dân tình chỉ đọc được đến đây, suy diễn lung tung thì khổ. Còn khoảng tháng nữa mới mua được quyển tạp chí hội họa tháng trước.