Không hy vọng những ký ức không bị xáo trộn hoặc nhầm lẫn. Lại còn phải năn nỉ nó bằng sự kiên trì của mình… Thật lòng, tôi muốn khóc.
Không có nó thì sao? Cuốc bộ hoặc đi xe buýt. Mà là một tiếng nói độc lập, chân thật và biết đều (dù không phải không có chỗ gay gắt). Và càng thể hiện sự vô học khi trở thành câu cửa miệng đầy vô tư.
Nàng nhủ: Chắc là vì ta quá yêu chồng. À, túi táo để trên bàn, anh mang về làm quà cho chị và các cháu. Và bạn có thể làm nhiều điều khi người ta sợ con chó ngao của bạn.
Không phải cái nhẹ bẫng bản chất của tờ giấy. Thả thơ ra để nó bị bọn vô học cho ăn một cái tát. Bác gái hơn đứt bạn về khoản ăn nói, bạn chỉ biết ngồi cạnh bà, bóp đôi vai, đôi tay gầy guộc, khô quắt.
Điều này khiến nội tại bạn càng bị tổn thương nặng nề. Chuông điện thoại reo. Đặc biệt là những đêm phải nằm, không biết làm gì với sự đau.
Tôi có thể giết họ bằng nhiều cách. Nói chuyện làm ăn, chửi bậy, nguyền rủa nhoay nhoáy cả rồi. Đến chỗ học không phải để học.
Bác thì biết bạn viết nhưng chưa đọc gì bạn viết cả. Đôi khi sự kiếm tìm hay hơi lo lắng đem lại cho con người cảm giác phấn khích. Khi bị bắt bài thêm lần nữa thế này thì họ lại tiếp tục đổi chiến thuật.
Vốn dĩ là bệnh của kẻ cận, đừng nhầm hay đừng mất công suy diễn là tớ khóc. Ta luôn cố giữ sự nhẹ nhàng của một đứa trẻ để âm thầm tưới sự trong trẻo, lương thiện làm đời sống họ thêm thoải mái. Tôi phải viết dù chú đầy sức mạnh, lại là công an.
Về phía bác, tiếp nhận bệnh nhân tôi chuyển viện với vẻ đầy tự tin. Cả những trận bóng ném thằng em thi đấu nữa. Tôi là con thú hoang đã chấp nhận cuộc sống cầm tù của con người trong xã hội.
Tiếng nhạc xập xình bên ngoài hắt vào không làm mất được cái hay của chim hót. Để tồn tại trong một xã hội rối ren, lăn lộn kiếm sống, nuôi con, nhiều lúc họ vừa phải giấu sự bất mãn để làm mát lòng dư luận, lại vừa muốn giữ lòng kiêu hãnh cũng như sự cao quý của phẩm chất đạo đức. Đáng nhẽ phải viết những gì khó nhớ ra trước rồi mới đi miêu tả lặt vặt nhưng bạn lại muốn chơi trò thử trí nhớ của mình.