Để xem lực lượng công an nhân dân đối xử với quần chúng thế nào. Không, tôi không cần biết. Dù đã được khuyến khích, động viên tinh thần bằng một kỳ nghỉ trước đó.
Có điều, bạn chưa tìm được một thị trường hoặc chưa chuẩn bị tinh thần thật tốt cho việc kinh doanh chúng. Nếu xót thương trước bà già này, quả tình xót thương, thì có sống được không nếu tôi thống kê cho bạn những bà già phải chui vào những bãi rác cực kỳ bẩn thỉu. Đến lúc này chúng ta sẽ đều hy vọng những người đó thiện.
Cậu em kia, là một người tốt. Mẹ ghé sát vào tôi, hỏi: Dỗi mẹ à? Tôi nhớ có một lần cho mẹ xem thơ của mình trên mạng. Hãy vừa tưởng tượng vừa ghi nhớ để khi có cơ hội sẽ nhai lại nó bằng câu chữ.
Có thể em muốn thế trong những lúc cô đơn. Và tha thứ cho những cái không hay của nàng. Nhưng cứ thử viết xem, biết đâu làm được cái gì đó.
có vu khống, luận tội, bào chữa, kết án, kháng án, tống giam, xử lại… Cả ham muốn làm cho độc giả trở nên thông minh hơn để hiểu nhau và cùng người viết thúc đẩy nhu cầu sáng tạo trong nhau. Nhưng như thế chưa đủ.
Dành thời gian cho nhiều việc chả ra việc gì, tôi vẫn là một thằng anh không xứng đáng (chừng nào nó chưa hiểu tôi) vì không quan tâm đủ đến nó. Giọng mẹ bắt đầu ướt. Này, mày chuyển cái bàn này lên.
Bạn bảo bạn không học được ở trường, bạn vừa không hứng thú tí ti vừa đau mắt đau đầu. Nếu giờ này tôi ở nhà, mọi người chắc đã yên tâm ngủ. Thế rồi, cuộc sống trở nên sôi động hơn mọi ngày.
Bạn như hiểu rất rõ mấy dòng chữ ấy. Và không thay đổi mục đích dù nó đúng hay sai. Nhưng mà cái đó dường như có sức cám dỗ và thử thách hơn.
Hiếm hoi có nhà phê bình nào dám phát biểu cái mà họ tìm thấy trước người khác. Họ phải thay đổi chúng thì may ra họ mới có thể đi tiếp những bước nhận thức, gạt bỏ sự đinh ninh với những quan niệm mơ hồ. Để độc lập và giữ nhân cách trong lúc cùng chung sống với những đồng loại dễ dãi với bản thân khắt khe với người khác, họ phải thông minh và cố gắng trên mức bình thường rất nhiều.
Đơn giản bạn chỉ viết ra cái cảm giác và sự xoay xở với đời sống quanh bạn. Cổ họng hơi nghẹn và lồng ngực hơi rỗng. Lúc đó mình sẽ bảo: Bác ơi, em mất xe.