Hôm đó trời mưa to vừa tạnh. Luyện trí nhớ là thế nào? Là nhớ ra vì sao bạn không được viết hoặc không viết được. Rồi, Việt Nam mặc áo đỏ thế nào cũng thắng.
Dù sao cũng có lẽ là một phần của truyền thống. Trong sự đồng cảm với sự tàn tạ của công việc sáng tạo. Khi ghi bàn, anh vừa chạy với sự quên lãng tất cả để hòa trọn vào sung sướng vừa muốn chia sẻ niềm vui với vợ con vừa thoảng lo giữ sức cho bàn thắng tiếp theo.
Tôi biết là tôi làm được nhiều việc lắm. Quả tôi có đi chơi với cậu ta thật. Ở đây, sự bắt buộc của bác cũng tốt, cố điều độ dần đi.
Nhấc cánh tay nhẹ hều rờ thử lên ngực. Bác gái: Bác là bác lo lắm, gọi điện khắp nơi không thấy con. Giám sát tôi, điều đó có nghĩa lí gì.
Ông hãy trả lời có hay không. Bạn thì dù vẫn khiêu khích nó, cái chết, nhưng cũng hoàn toàn không muốn nó đánh bại mình. Lúc tan tác, có người cười bảo: Đấu tranh gì mà được có dăm bữa nửa tháng.
Không khác mấy những bậc con không nhớ nổi rồi đây mình sẽ phải làm cha làm mẹ. Tôi đi chơi, ai sẽ lo cho những người còn lại, ai sẽ quán xuyến việc nhà, ai sẽ đêm đêm lo tắt quạt, đắp chăn cho cháu tôi, ai sẽ nấu ăn sáng cho nó, ai sẽ bóp chân đau cho nó, ai sẽ nhắc nhở nó học hành và giữ cho nó khỏi lông bông. Khi bạn ngồi vào bàn, những ý tưởng đến nhưng bạn không được viết, bạn sẽ làm gì? Bạn chơi trò luyện trí nhớ.
Bạn chỉ làm cái việc mà nếu nó vô nghĩa thì bạn chấp nhận là kẻ ngộ nhận, nếu nó có nghĩa mà không làm thì hóa ra bạn là một kẻ hèn. Bước vào, cảm giác không bị bỡ ngỡ. Ăn một chút gì đó nạp năng lượng hay cứ lang thang trong mệt lả.
Được một lúc, có một bà già đến mở cái thùng rác màu vàng trước mặt ra, sục sạo, lục lọi. Nhấc cánh tay nhẹ hều rờ thử lên ngực. Nếu bạn cứ chiều lòng họ, chả mấy chốc mà bạn giống họ như rập khuôn.
Quá ngu dốt để biết nhanh chóng sử dụng cái vật chất có thể san sẻ ấy mà nhân lên những hạnh phúc tinh thần. Không biết nên viết tôi mới 21 tuổi thôi à hay đã 21 tuổi rồi ư. Nhiệm vụ đào tạo, bảo vệ, cứu chữa con người của giáo dục, an ninh, y tế đã không còn là mục tiêu mà mỗi công dân trong ngành hướng tới.
Có khi tôi mà là một kẻ phản động thực sự mới là một biểu tượng hấp dẫn cho một bộ phận thanh thiếu niên không nhỏ. Dễ dàng bắt quen với nhau và tạo không khí thoải mái sau vài lần cụng ly. Một giai đoạn thực tế đã và đang diễn ra là những tâm hồn chết, sau một thời gian cầm cự, dần hòa với những tâm hồn chết trước khi chào đời làm thành những khối ung nhọt.