Ông ấy nói: "Làm nghề của tôi phải đứng đắn, đúng hẹn. Lại không làm thương tổn lòng tự ái của người ta, cho người ta nhận thấy sự quan trọng của người ta và như vậy người ta sẽ vui lòng cộng tác với mình, không phản đối mình. Tôi không chỉ trích ai, chê ai hết, tôi khuyến khích và khen ngợi.
Hồi xưa bà trẻ, đẹp, được nhiều người tâng bốc. Một hãng lớn nọ, chế dầu thơm phái ông James B. Và bây giờ trong cảnh về già buồn tẻ cô độc, bà khát khao chút lòng thương, chút ấm áp trong lòng và ít lời thán phục mà không có kẻ nào biết làm vừa lòng bà hết.
Bạn nên nói như John Wesley khi ông thấy một người say rượu lảo đảo ngoài đường: "Nếu trời không thương, thì ta cũng đã như người này". Bà chỉ muốn gặp được người chăm chú nghe bà, để bà có cái vui được dịp nói tới bà và những kỷ niệm của bà. "Nghĩ kỹ, tôi cũng không đồng ý với tôi về bài đó.
Từ trước, chưa có nhà chế tạo nào hỏi ý kiến tôi hết. Như vậy ông đã giúp tôi được một việc lớn lắm; vì nếu phòng kế toán của chúng tôi đã làm cho ông bất bình thì chắc có nhiều khách hàng dễ dãi cũng bất bình nữa. Vậy chúng tôi tự tiện xin phép ông - nếu có thể được - thu xếp sao cho hàng của ông tới ga chúng tôi vào buổi sáng, nhất là những khi ông gởi nhiều hàng.
Tôi quyết định kích thích óc tưởng tượng của ông. Khi ông Adamson tới, viên kiến trúc sư dặn: Ông Eastman bận việc lắm. Vậy muốn gây thiện cảm với ai, xin bạn: ".
Đáp lại tình đó, ông tìm hết cách làm đẹp lòng bà. "Xưởng chúng tôi mới phát minh một kiểu máy mới để chiếu quang tuyến X. Dân tộc nào cũng tự cho mình hơn những dân tộc khác.
Ông diễn thuyết ca tụng tác phẩm của thi nhân đó, rồi chép bài diễn văn gởi biếu thi nhân. Nhưng tôi sẽ tin chắc rằng ông là một người giữ lời cam kết". Vậy chúng ta hãy tuân lời Thánh kinh: "Muốn nhận của người ta cái gì thì cho người ta cái đó".
Nghĩa là đại tá muốn cho ông Bryan hiểu rằng ông là người quan trọng quá, không nên nhận sứ mệnh đó - và ông Bryan hài lòng. Một người làm công già rưng rưng nước mắt nói rằng, ngày hôm đó là ngày sung sướng nhất của ông từ hai năm nay. Thật đó có kết quả mỹ mãn trong công việc làm ăn không? Xin bạn hãy nghe chuyện một người vô tình mà bắt buộc phải dùng thuật ấy.
Đặt những câu hỏi bắt người ta phải trả lời "có" là một điều rất dễ. Nếu ông muốn trút trách nhiệm cuộc chiến bại đó thì ông thiếu gì lý lẽ: như vài người đoàn trưởng đã bỏ ông. Tối, nó ngủ trên một gác thượng ghê tởm, sát mái nhà, cùng với bọn du côn cặn bã của thành Luân Đôn.
Và nếu chúng ta không cẩn thận, thì khu vườn này không còn lấy một cây. Chữ "tôi" phải đọc nho nhỏ mà chữ "ông" phải đọc lớn tiếng. Nhờ nhu cầu đó mà một thầy ký quèn, trong một tiệm tạp hóa, học lực dở dang, mua những sách luật rách nát, về mải miết học để rồi trở nên một vĩ nhân: Lincoln.