Ban đầu giận bố mẹ làm tôi nhục. Bạn thấy thế nào? Bạn có đang bị ám sát không? Hôm nay, tôi phá lệ một chút, bỏ học, nằm viết. Ngập ngừng vuốt ve sống mũi.
Nhưng mệt mỏi thì sao. Rồi không thèm biện minh hoặc lí giải từng bước chuyển động vô nghĩa vẫn đều là chơi. Kiếm tiền cuối cùng cũng để làm gì.
Chúng tôi cùng đi bộ đi học và cùng đi bộ về. Bác vừa thoăn thoắt gói vừa bảo Thấy số bác khổ không. Nhưng mẹ thì lúc nào cũng bận.
Chắc không biết mục đích chính của tôi đến đây để chữa bệnh mệt. Anh chị họ hơi cúi đầu ăn phía đối diện với bạn, làm khán giả bất đắt dĩ. Rồi hơi hụt hẫng khi ngồi gần mấy cổ động viên văng tục chửi cầu thủ chửi trọng tài, hút thuốc cả buổi.
Thứ mà tôi hay bẻ bai. Thấy đất nước thật tiến bộ khi vào nhìn thảm cỏ xanh và khuôn viên khá qui củ xung quanh. Được bạo lực hơn? Lộc xộc loạch xoạch toành toạch.
Được một lúc, có một bà già đến mở cái thùng rác màu vàng trước mặt ra, sục sạo, lục lọi. Đó là những ý nghĩ từng diễn ra và không chắc sẽ thôi diễn ra. Vấn đề cốt lõi là tài năng quyết định chất lượng tác phẩm chứ không phải khỏe hay yếu hay cách phục sức hay trạng thái tinh thần bệnh hoạn.
Lại nhớ cái nạn giáo dục mà ai đó ví như may quần áo cốt để đồng bộ và hợp ý mình chứ không cần quan tâm nó có vừa người trẻ con không. Hẳn rồi, họ phải có cách của họ chứ. Của tiếng còi xe mòn mỏi triền miên ngoài đường hòa lẫn tiếng chó hàng xóm sủa bên kia bức tường.
Nhưng bạn cứ đến với chúng vì chỉ có chúng mới làm bạn tạm quên những cơn đau rỉ rả suốt cả ngày. Tôi chả thấy thú vị gì cả. Nhưng tớ hay cậu có thể vừa hiện sinh vừa yên tâm bởi chúng ta chỉ đơn thuần mạo danh nó để đỡ dằn vặt vì thói ích kỷ của mình.
Mấy con hổ cũng thế. Một thứ ánh sáng trắng dịu mắt và đủ trông rõ mọi thứ. Khi nó ngừng chứng minh, những đứa trẻ bất hạnh không được nuôi dưỡng trong tình thương như những kẻ có tài nhưng ác kia, ngày một nhiều.
Nhưng bản thân sự lương thiện không cho ta uống chết nó. Từ rất lâu tôi luôn có cảm giác mẹ là người thần kinh mỏng mảnh nên tôi thường chịu trận. Tất cả mãi mãi là tất cả.