Ông còn đưa cho nhiều bức thư giới thiệu tôi với các ông đại lý của ông. Cô muốn cho cháu chiếc xe này". Một người coi sóc chúng giảng cho tôi: "Khi một em đó hiểu rằng mình sẽ tàn tật suốt đời, thì mới đầu như rụng rời, rồi bình tĩnh lại, cam lòng với định mạng, rồi cảm thấy sung sướng hơn những đứa trẻ mạnh".
Hãng xe Chrysler cho những con voi leo lên mui xe để thiên hạ thấy rằng mui xe chắc chắn. Năm 1922, ở Californie có một thanh niên nghèo khổ, sống với vợ. Benjamin Franklin vì dùng nó mà làm cho một kẻ thù biến thành bạn thân suốt đời của ông.
Điều đó dễ hiểu quá mà! Không cần phải theo học bốn năm tại Harvard để tìm thấy chân lý đó. Kết quả? Ông Disraeli thích nhắc lại lời này lắm: "Trong 30 năm sống chung không bao giờ tôi thấy buồn chán vì vợ hết". Nhưng bạn luống cuống vô ích vì không thể thay đổi ý kiến người khác.
Vô hy vọng! Ông Webb nói: - Mặc dầu vậy, ta cứ thử xem. Nếu tôi lầm, tôi sẽ đổi ý kiến tôi. Cho nên cha kéo, con đẩy.
Duvernoy, một trong những nhà làm bánh mì lớn nhất ở Nữu Ước. Một lần nhận được một bức thư có thêm mấy chữ này: "Thư này đọc cho người ta viết, mà không coi lại". Ông Adamson nhiệt liệt khen ông đã biết dùng tiền.
Phải theo lời khuyên của Ford: "Đặt ta vào địa vị người mà suy xét theo quan điểm của người". Nếu bạn ngừng lại mà vuốt ve nó thì nó chồm lên và tỏ ra trăm vẻ yêu đương và bạn có thể biết chắc chắn rằng trong sự nồng nàn đó không có một mảy may vụ lợi vì nó chẳng cần bạn mua giúp một vài món hàng ế, mà cũng chẳng ham gì được kết duyên cùng bạn. Tôi ngỏ ý muốn được tái ngộ ông và thiệt tình tôi bây giờ rất muốn được gặp ông lần nữa.
Thành thử ông trưởng tòa đó cho họa sĩ một con chó đáng 100 mỹ kim và bỏ ra một giờ quý báu của ông chỉ vì họa sĩ đã thành thật khen tài nuôi chó và bầy chó của ông. Chuyện đời ông như vầy: Ông thích thơ của Dante Gabriel Rossetti lắm. Trả lời câu hỏi của tôi chăng? Không.
Như vậy có lầm lỡ một chút cũng không sao. đều cần kiếm người để than thở. Mới rồi, làm xong một công việc gấp, tôi gởi ông ấy coi.
Lúc đó, Thomas Collier Platt thách ông bằng một giọng sang sảng giữa hội nghị: "Vị anh hùng ở núi San Juan mà nhút nhát như vậy sao?". Adoo, Tổng trưởng thời Tổng thống Wilson, tuyên bố: "Lý luận không thể nào thắng được một người ngu hết". Chính là văn sĩ Anh Charles Dickens.
ở sở về, cha rình con ở ngoài đường. Ban đầu, mỗi khi tôi thấy một đám thanh niên đốt lửa cắm trại, tôi vội chạy lại, lo sợ cho những cây quý của tôi. "Kích thích thị giác và óc tưởng tượng của họ".