Mà vì sự tàn phá của chúng, chúng tạo nên những con người vô ơn, vô ơn vì chẳng ai làm ơn cho họ hoặc làm cho họ thấy biết ơn cả. Tôi thì đã cảm nhận như vầy về cô ta trước lúc bê đơn đến. Ba năm! Vậy mà anh không nhớ nổi cái số xe.
Có lẽ ở trong ngành và làm việc nghiêm túc mới cảm thấy sự vất vả của việc trực chiến 100%. Tất cả trị giá một cuốn tiểu thuyết ông viết trong năm năm. Dù tôi rất ghét những người ích kỷ và khe khắt.
Hôm trước có một con rất đẹp nhưng để mất rồi)… Bác biết cháu ở đây gò bó hơn ở nhà. Vả lại khi người ta đã biết tận dụng cả cảm giác chán viết để viết thì… Tha hồ mà điền vào dấu ba chấm. Ở nhà bác cũng bán hàng suốt, vẫn chạy sang thăm bà nhưng liệu có hay bằng bác đi nghỉ về, lại đóng cửa hàng một thời gian rồi sang rủ rỉ với bà suốt ngày về chuyến đi đổi đời.
Đó là lúc bạn xác định được cuộc chiến, cuộc chơi. Bạn mặc cái quần bò ông anh họ cho và một cái áo phông dài tay thường mang lúc đi đá bóng trời lạnh. Tôi đã bắt đầu chán việc chữ nghĩa và tôi có thể làm việc khác.
Nó phiêu lưu trên khuôn mặt nàng và sẽ sàng dừng lại ngay trên bờ môi. Bạn lại chán ghét cái sự ngồi. Những viên gạch vuông so le mà cứ hai viên trên và một viên dưới thì tạo thành chữ T in hoa.
Tôi, nó, không cần ai gọi cũng có thể vùng dậy ngay khi có việc cần. Cặp giò kia phàm tục quá. Mà cuộc sống thì không thiếu những điều tươi đẹp để tận hưởng.
Môn Toán tôi không chắc mình đánh dấu bài vì sợ trượt hay vì tôi không muốn người ta không tìm thấy bài đánh dấu của tôi lại làm rùm beng lên, mẹ tôi lại chạy ngược chạy xuôi. Nhưng chuyện sẽ hay đấy, đâu chỉ có dở òm như đoạn vớ vẩn này. Không khí yên tĩnh và thoáng đãng tuyệt đối nếu không kể một đôi lần máy bay cất cánh và hạ cánh gần đó.
Sự cam chịu ấy khiến người ta đi đến những áp đặt khác hoặc sự phá phách nhân cách. Một người khéo miệng và đầy kinh nghiệm như bác cũng khó làm lay chuyển nổi những cái máy chỉ vận hành tốt khi có tiền và tốt hơn khi có nhiều tiền. Ở đây, họ cho mình quyền gào thét, nguyền rủa, phán xét.
Tôi đùa: Bác cho cháu gặp để cháu tẩn một trận can tội hớt lẻo. Và thích được dẫn đi hơn. Còn giọng cao thi thoảng ló ra khi giao tiếp với những người lớn thân quen mà bạn thấy mình bé con và có thể buông lỏng phần nào trước họ.
Mặc kệ? Mặc kệ làm sao được! Phải đi trình báo. Đó là yêu cầu phải có can đảm thay đổi để phù hợp với tinh thần thời đại. Và cũng như bà nội tôi, chả để ai bắt nạt.