Một giọt rơi xuống sách. Bạn đang còn đầy sự đánh giá bạn và nhiều thứ khác bằng những chuẩn mực cổ hủ của họ. Có thể bác sẽ không biết cho tới khi đọc những dòng này.
Tôi cho ông thời hạn ba ngày. Hơi buồn chán là cứ phải đến lúc khó khăn, cứ phải đến lúc nguy nan, cứ phải đến lúc nước đến chân… Và bạn cảm thấy muốn đi ra dưới giàn gấc kia, tập nhẹ một chút.
Nhưng cũng không nên dằn vặt và quá xấu hổ. Hãy bỏ dần thói chờ đợi ấy đi vì có vô số tội ác và rủi ro đang chờ ập lên đầu những kẻ như vậy. Không hiểu sao chữ trở nên xấu tệ.
Dòng họ nhà mình phải rạng danh… Liệu cái việc mong muốn và hành động để song song với làm cái gì đó, tạo ra cả bước đệm nhận thức (luôn có những người tạo những bước đệm nhận thức ở những cấp độ khác nhau) có phải là công việc mang tính nghệ thuật không? Đây là thời điểm thần kinh mệt mỏi nên bạn hay bị hoang mang như thế. - Tôi có một đề nghị với ngài-đôi mắt người đàn ông quẹt nên một tia ảo não nhân tạo.
Có điều, ở cái độ tuổi này, khi mà còn tay trắng, bạn phải vượt thoát khỏi nó để tự tạo khung cảnh ấy cho mình. Mân mê hoài cuốn anbum. Tỉnh giấc vào chừng 1 giờ.
Bác gọi điện giục xuống rồi đấy. Bác gái: Bác là bác lo lắm, gọi điện khắp nơi không thấy con. Âm thanh lắng hẳn đi.
Nếu xót thương trước bà già này, quả tình xót thương, thì có sống được không nếu tôi thống kê cho bạn những bà già phải chui vào những bãi rác cực kỳ bẩn thỉu. Nó cấm đoán những cảm giác yếu ớt, sợ hãi, lo lắng, căm ghét, ham muốn… tự nhiên phải đến. Cháu phải sống để những người bạn của cháu không bị cuộc đời làm thoái hóa, biến chất.
Em sẽ suy tư về đời mình từ đời nó. Khi không còn nhiều sức để nhận thức rõ, bạn sợ mình đang viết trong trạng thái suy giảm năng lực. Tôi còn phải khỏe hơn cậu nhiều chứ.
Hồi trước, đã thường gắt lên mỗi khi đi làm về, tôi chạy đến hỏi chỉ để làm nũng: Có gì ăn không? Hoặc mỗi khi tôi kêu đau chân, đau mắt để nghe một câu quan tâm hoặc dỗ dành, thì nhận được những lời như: Ngồi vi tính nữa đi. Đời sống cần những đột biến. Một tuần đi học có hai buổi cháu không thể nói là mệt được.
Giờ nó ở tầng ba, đầu giường bác trai. Cháu bảo mẹ lúc nào cũng coi con như trẻ con, con lớn rồi, mẹ không phải lo. Có thể những suy nghĩ ấy không hiện rõ trong từng chữ của nội tâm.