Nhưng má nó, một người nhà quê nghèo an ủi nó, ôm nó vào lòng, bảo rằng bà tin chắc nó có tài và đã thấy nó tiến tới rồi. Một nhà tâm lý trứ danh nói: "Hết thảy chúng ta đều cần thiện cảm, như được người khác khen, hoặc khuyến khích, hoặc an ủi. Thưa ông Eastman, trong khi đứng đợi, tôi ngắm phòng giấy ông.
Tôi ở Alger được đúng hai mươi bốn giờ đồng hồ. Đây là phương pháp của ông: khi có một ghế quan trọng nào trống, ông mời hết các nhà thủ lãnh lại hỏi, theo ý nên tiến cử ai. Tôi: - "Thưa bà, xin bà tin rằng tôi ân hận hơn bà vô cùng.
Nhưng, bỗng nhiên, ông ta mỉm cười. Chúng ta đã cho ông hay trước rằng công việc ông làm chỉ tạm thời thôi. Chỉ gắng sức tìm kiếm những sự kiện đã xảy ra thôi".
Bạn đã làm thương tổn lòng tự ái, lòng kiêu căng của người ta. Nhưng bây giờ tôi trả lời: tôi "chỉ muốn hỏi ý ông thôi; tôi muốn biết sau này nó còn thôi nữa không và làm sao cho nó khỏi thôi". Có nhiều bà muốn gây mỹ cảm, tiêu cả một gia tài để đắp vào thân những nhung cùng vóc, đeo vào mình những vàng cùng ngọc, mà hỡi ơi, quên hẳn cái bộ mặt của mình đi, bắt nó mang những nét chua ngoa và ích kỷ.
Một người Nhật trong phái cổ chẳng hạn, tức giận lắm khi thấy một người đàn bà Nhật khiêu vũ với một người da trắng. Mà đàn ông lại thừa biết rằng người vợ được chiều chuộng khéo léo sẽ làm mọi việc, hy sinh mọi thứ cho chồng vui. Đành hủy tờ giao kèo, chớ biết sao bây giờ! Em sẽ thiệt 2.
Bạn tưởng tôi sẽ khuyên bạn "Không nên" sao? Thưa không! Tôi chỉ khuyên bạn điều này. Lần lần gia đình của ông thành một nơi thần tiên, vì nơi đó là nơi ông thảnh thơi dưỡng sức trong sự chiều chuộng âu yếm của vợ. Đó là quy tắc của mọi sự trọng tài: giữ thể diện cho người ta.
Trong vài phút, ông ta vui vẻ kể về cha mẹ và tổ tiên ông. Nó muốn hành động cũng như người lớn và quả được như vậy. Thiệt là bậy và ngu quá.
Cuộc thương lượng đó đưa tới một khế ước, nó thay đổi cục diện kỹ nghệ thiết lộ ở Mỹ. ''Tôi được nhờ nhà tôi nhiều hơn là được nhờ những người khác. Lát nữa ra đường bạn sẽ gặp nó.
Sao đối với bạn trăm năm của bạn, bạn không biết vì nể như vậy? Lần sau, nếu món gà chiên vừa ăn, bạn nên nói cho bà nhà hay, cho bà biết rằng bạn biết thưởng thức món bà làm; bạn nên tỏ ra rằng "món bạn ăn đó không phải là cỏ khô", và luôn tiện bạn đừng nên tiếc lời, mà nên thêm cho bà biết là bà rất cần cho hạnh phúc của bạn. Để tỏ ra mình là một người quan trọng, ông ta lại còn khuyên nên quản lý xí nghiệp ra sao. Nhưng sự thiệt, thổ dân đó khinh bạn vô cùng.
Kiếm cách thi ân với người đó sao? Không được. Cô làm tôi hoàn toàn thất vọng. Có khi, buổi tối, bà già cô đơn đó thèm khát tình thương, lại quỳ bên ông và xin ông đọc cho nghe những đoạn dịu dàng cảm động, mà ông viết vô nhật ký để tặng bà, 50 năm trước.