Khi thấy những hạn chế cũng như niềm buông trôi trước đời sống. Giả dụ được cá to ta thả hay ta rán đây? Thế nào là cá to? Ta không biết. Nhưng thế tại sao ta không sướng?
Khi đã hay thì chắc chắn nó sẽ cho ai đó và vì cái gì đó. Những kẻ bao che, đỡ tội cho chúng cũng không phải là người. Lũ sư tử trông thật già nua và hốc hác.
Hơn thế nữa, ông cụ luôn bị những cơn đau khủng khiếp hành hạ. Cứ cho sự hỏng hóc trong tâm hồn này không phải do chính họ tạo nên mà do tự thân bạn là một phế phẩm dặt dẹo của tạo hóa. Những người sẽ bảo vệ, giúp đỡ anh cũng như anh bảo vệ, giúp đỡ họ.
Điểm Anh thấp hơn thực lực. Và vì thế, họ yên tâm với sự từng trải cũng như lười cập nhật tri thức của mình. Tay cứ thả, tai cứ như điếc, miệng cứ như câm.
Trong nước thì những người có chức năng lười tìm tòi, vi hành; khả năng sử dụng vi tính hạn chế. Đơn giản là vì nếu chúng vô nghĩa, chúng sẽ không được tiếp nạp và tôi nên từ bỏ. Mà đã bị bác đọc vài dòng thì có lẽ không còn cơ hội làm nốt công việc còn lại.
Tôi ủng hộ cái đúng. Trong sự đối phó với họ và mặc cảm dối trá để có cơ hội viết. Khi rời sân cỏ để về căn phòng tầng hai cách mặt đường chừng mười mét.
Tôi có vấn đề về xoang, mũi hơi khó thở, ăn nóng, ăn cay là chảy nước. Mở tủ ra, thay quần áo. Bạn muốn một sự thanh minh lớn hơn.
Nhưng nó có giá trị khi ở giữa khoảng hư vô đến hư vô, nó đã ma sát với đời sống của các hạt bụi khác. Đòi hỏi một sự hy sinh và đùm bọc lẫn nhau ngay lập tức trong cả một cộng đồng con người lây nhiễm sự vị kỷ, sức ì và thiếu niềm tin mãn tính là một điều viển vông. Bỏ quên cả kiệt tác nung nấu.
Tôi khóc vì tôi không đủ năng lực để vừa hỏi vừa tìm câu trả lời trong những quãng đời vừa qua. Thấy mặt mình mát lạnh. Ngoài những yếu tố ngẫu nhiên, vận mệnh của loài người được định đoạt bởi những người tài.
Trong cuộc đời đầy bất công vì sự nhu nhược này. Sự trôi vô phương dẫn tôi đến đây. Dù như thế có nghĩa là lớn đầu rồi mà tôi vẫn chẳng tàn nhẫn được mấy.