Hắn biết giải pháp vượt qua chúng nhưng lại không tự vượt qua được. Tôi thì quen rồi, chắc ông anh thấy lạ lắm đây. Nhưng trong chủ thể, sự mặc cảm mơ hồ này vốn là một cảm giác nội tại tự nhiên.
Khi càng ngày càng có nhiều lớp người muốn vươn đến những tầm cao, bạn sẽ yên tâm hơn với nỗ lực cho những cung bậc mới. Bạn sẽ nghe thấy dưới tầng ba tiếng dập cửa, tiếng vặn nước, tiếng giật nước, tiếng khạc nhổ, tiếng bước chân… Chúng không đến dồn dập mà cứ vài giây im lặng mới xuất hiện làm trạng thái mơ hồ của bạn giật mình thon thót. Bởi vì tôi luôn làm những công việc không có tên nên mãi vẫn là thằng thất nghiệp.
Chúng tôi đi xe máy đến đó, gửi xe, đi qua một dãy hành lang khá tối. Biển số… Biển số bao nhiêu nhỉ? Không nhớ. Trong khi khả năng vận động và sức chứa của bộ óc dường như lớn hơn phần được nhân loại từng sử dụng rất nhiều.
Quần áo độ này mặc rộng ra. Rồi vừa nói bác vừa lấy thuốc. Và cô bạn ấy phá lên cười.
Có cái giấc mơ vẫn sống mà không có nó cũng chẳng chết. Mà việc này xảy ra như cơm bữa. À, à, chúng tớ lại đấu tranh chống lại vì chúng đe dọa tự do của tớ.
Thậm chí, có lúc tôi nghĩ biết đâu trượt tôi sẽ học nhạc, học họa hoặc đi buôn bán thơ và không thơ. Rồi đến lúc ghét mình để vuột mất tình yêu, hắn vẫn hay soi gương. Bao người làm được sao mi không làm được.
Con chào bố mẹ đi rồi lên học bài. Dù mẹ không bay, không bay đâu. Hẳn rồi, họ phải có cách của họ chứ.
Đốt xong thấy người hơi nhẹ. Dù sao, với những tâm hồn, chưa chết đã là một cái may. Tôi khóc vì cứ phải chống lại sự e ngại động chạm đến người lớn hơn khi viết.
Ba năm đè nén nó rồi mà mình không nhớ ra mặt nó. Nó vừa là lí do biện minh cho thú tính, vừa là món thuốc phiện lờ đờ để mị dân, đưa họ đến những tư tưởng chẳng vì một cái gì cả. Và thế là xảy ra những thảm trạng.
Còn hơn bị coi là thằng hâm, thằng mất trí, thằng bố láo. Nhà văn nhìn thấy trong mắt nàng một vẻ chăm chú tinh nghịch. Tôi là người anh, tôi phải nói gì với nó đây? Tôi hiểu sự ích kỷ và lười biếng việc nhà của nó.