Rồi hỏi tắt chế độ sục ở đâu. Còn tĩnh tâm mà viết. Đem lại sự biết rèn luyện và biết hưởng thụ.
Giá nếu biết có ai đã viết về chuyện này thú vị hơn nhiều (chắc là có rồi) thì có lẽ hắn sẽ phải nỗ lực hơn. Mà hạnh phúc nhiều lúc chỉ đến sau khi dũng cảm nhả ra những cơn đau cay xè phổi. Chỉ có một số trong chúng tôi xem một vài hình ảnh nguệch ngoạc (trên giấy kẻ ôli hắn cắt ra từ những cuốn vở cũ của con và đóng thành tập) và dịch được sơ sơ ngôn ngữ tiềm thức của hắn gọi hắn là họa sỹ.
Tôi có thể (nhưng không thích) viết một đoạn luận tội thế hệ trước mình. Tao nói mày có hiểu không, cá? Hôm nay tao có 20. Để những người tài năng dần thoát khỏi những bi kịch đeo đuổi họ từ hàng vô số đời.
Tôi lại viết để tìm sự ủng hộ của dư luận. Đó là sự thiếu hòa hợp của họ với đối tác hôn nhân. Một người đàn bà không đẹp mà đẹp.
Nơi mà vì đã nhiễm sự thờ ơ, chẳng ai ủng hộ anh. Bạn như hiểu rất rõ mấy dòng chữ ấy. Cứ muốn cái gì mình cũng phải toàn vẹn, lúc nào cũng phải trung thực trăm phần trăm.
Ông thấy mắt nàng ngân lên những tia sáng kỳ lạ. Thấy cả thơ, mẹ bảo: Đừng đốt, để mẹ đọc. Đơn giản là vì nếu chúng vô nghĩa, chúng sẽ không được tiếp nạp và tôi nên từ bỏ.
Tôi đi chơi, ai sẽ lo cho những người còn lại, ai sẽ quán xuyến việc nhà, ai sẽ đêm đêm lo tắt quạt, đắp chăn cho cháu tôi, ai sẽ nấu ăn sáng cho nó, ai sẽ bóp chân đau cho nó, ai sẽ nhắc nhở nó học hành và giữ cho nó khỏi lông bông. Ngôn từ không có gì mới. Nhưng càng lớn, tôi càng dốt.
Ban đầu, sức mạnh, khao khát tuổi trẻ khiến bạn không dung hòa được. Đến giờ tiêm, mẹ bạn dúi cho y tá 10 nghìn. Ăn tỏi không dám ăn vì sợ phải đầu thai thành súc vật 12 kiếp thay vì 6 kiếp nếu không ăn.
Bao người làm được sao mi không làm được. Khi thấy viết đã cũ cũng lại khó tiếp tục. Cả ham muốn làm cho độc giả trở nên thông minh hơn để hiểu nhau và cùng người viết thúc đẩy nhu cầu sáng tạo trong nhau.
Rồi dùng một sợi xích dài khóa chung nó với những chiếc xe bị giữ khác. Hoặc: Con chỉ hoang tưởng. Có bon chen bẩn, ác.