Tôi đang thấy cái trò cứ đi một tí lại dừng, lại viết, lại đi… như một con chó thi thoảng lại ghếch chân vào cột điện, lùm cây làm vài ba giọt. Thế là không còn tâm trí mà ngờ hoặc. Lại thấy mấy cuốn Thơ và đời Xuân Diệu, Nguyễn Bính, Hàn Mặc Tử trên giá sách của chị út mang từ tầng trên xuống.
Anh đang hạnh phúc. Các cô gái câm thường nói rất nhiều bằng trí tưởng tượng của người khác. Và bạn sẽ bắt đầu thống kê các cơn đau để thanh minh cho sự yếu ớt thần kinh ấy.
Tôi muốn đâm vào đâu đó. Mà cuộc sống thì không thiếu những điều tươi đẹp để tận hưởng. Trên lề đường là những hàng quán chộn rộn người bâu đầy.
Nhiệm vụ là đám cưới vui vẻ. Cần quái gì sự thật và lí do. Có hôm tự nhiên nó nửa đọc nửa hát câu: Sinh ra tại đây-chết tại nơi này-còn đâu chỗ trống-cho lòng phiêu du.
Vậy thôi, bạn sống bình thường. Và một người có thực tài (dù sáng tạo cho riêng mình hay cho bất cứ ai) phải làm cho thị hiếu dù ít dù nhiều trở nên thông minh, nhạy cảm hơn thay vì làm nó ngu đi, sau khi tiếp xúc với tác phẩm của anh ta. Còn đùa được nữa: Nhân loại là cá nhân bị loại, cứ cá nhân bị loại thì chính là nhân loại.
Nhưng chỉ có thể tốt nhiều hay ít, khó có thể tốt cho đủ. Lúc ngồi rỗi thế này, các ý nghĩ tha hồ nhảy nhót trong đầu. Mà chắc gì bác đã biết được chuyện gian dối của bạn.
Còn ta, ta tầm thường thôi, cứ cá nhỏ mà ta cho vào chảo rán. Cả phụ nữ nửa, cả trẻ em nữa. Thi đại học nhiều người giỏi vẫn trượt thẳng cẳng con ạ.
Thằng em ngồi bên phải tôi. Ta còn có thể cứu sống vợ ta. Thiếp đi với bàn tay nàng run rẩy trên ngực…
Chơi là định nghĩa rành mạch từng sự vật mà cũng xóa nhòa tất cả các khái niệm. Họ không nhớ nhiều về qui tắc cần tránh mạt sát cãi vã nhau trước mặt con cái. Rằng cha mẹ nào mà chẳng thương con nhưng có những giai đoạn, hầu hết tình yêu thương của các bậc cha mẹ đều không được trí tuệ làm cho lan tỏa.
Con người vẫn làm khổ nhau bằng những sự chán và nhàm chán đấy thôi. Với rủi ro đó, ở lại, chung sống và ráng chịu đựng sự cố chấp và định kiến của nhau cũng là một lựa chọn không tồi. Xã hội loài người thì phải như thế.