Nhưng họ không sắm tủ tường đang là "mốt” với giá mấy ngàn tệ mà mời thợ mộc ở quê ra làm một bộ tràng kỷ chạm khắc tứ linh theo lối cổ mà đẹp. Nam không ra nam, nữ không ra nữ, già không ra già, trẻ không ra trẻ, loạn xị xà ngầu, kỳ hình dị dạng, tựa hồ đó là trọng điểm của trào lưu này. Trình độ ba hoa, gạt người già ra một bên, hay giẫm xéo lên lời nói của người già tất bị người già đối xử lạnh nhạt, thậm chí xua đuổi.
Vẫn giữ hai chữ "chức" và "trung" song ý nghĩa đã dược đính chính. Còn trẻ con nếu như chúng ta chân thành dùng tấm lòng con trẻ đối đãi với chúng đem lại cho chúng niềm hoan lạc tân kỳ thì chúng lập tức xem ta là người vui tính hoặc là nhân vật anh hùng sùng bái và thân cận. Đầu bếp đáp: “Con cá này do sói cắn chết” lâu Sư Đức quát mắng đầu bếp: "Ngươi ngu quá, không biết nói cá cắn chết cá hay sao?" Mượn cớ thì phải xảo diệu, nói cho khéo không có trí không làm được.
Khi kết hôn thì tuyên bố mọi thứ đều đơn giản hóa nhưng một mặt khác lại đòi hỏi yến tiệc mừng hỉ khuynh gia bại sản và chỉ sợ người khác không biết, lại càng sợ người ta không đến. Vốn Liên Xô dùng chiêu kế hoãn binh, dụ cho Tiệp Khắc lơ là mất cảnh giác. Công ty đó muốn đặt hàng 10 tấn rượu trắng.
Có một câu chuyện nhỏ mà ý nghĩa lại lớn. Theo thông lệ, phàm thuộc hạ tham kiến trưởng quan phải mặc mãng bào (mãng bào là quan phục triều Thanh may bằng đoạn có nhiều lớp và thêu 5 hay 9 hình con mãng (loại rắn) tùy phẩm cấp thấp cao), bên ngoài mãng bào còn có áo khoác. Truy cầu địa vị cao hơn, tước hiệu hiển hách hơn, đó là thường tình.
Yêu cầu của mình tất mình biết rõ yêu cầu của đối phương thì khó nắm chắc. Sau này thái tử đăng quang thì ngôi thái hậu chắc chắn không vào tay Chương Hiến. Quân Hoàng Cân lấy làm lạ bèn lập tức bố trí trận địa chuẩn bị chém giết.
Sau một thời gian, gia đình ông ngày càng túng thiếu, không thể không giảm bớt khẩu phần của khỉ nhưng lại sợ khỉ sẽ không vâng lời ông nữa. Ngày hôm sau các vị công thần đó lần lượt dâng tấu cáo lão về quê, trao trả binh quyền cho Triệu Khuông Dẫn, nhận một số tiền về quê làm phú ông nơi thôn dã. Trong lòng đương nhiên Ninh Vương rất vui mừng, coi Lý Lâm Phu thật sự vì triều đình phục vụ và năng nổ bèn tán thưởng.
Sau đó anh tìm chủ hiệu hỏi: "Bát canh này là cho ruồi hay cho tôi, xin ông giải thích cho?" Chủ hiệu mắng người phục vụ mà thản nhiên không quan tâm anh ta. Nhưng trong tiếng cười tuyệt nhiên không chút khinh miệt mà trái lại chi làm cho không khí căng thẳng trong hội trường tan biến. Phương pháp bán khôn mua được nhân tâm cả đôi bên giỏi ở chỗ nắm được tâm lí con người, vận dụng một cách khéo léo, hai bên đều tốt.
Nhưng hai ông đều là giáo viên giỏi có một số khả năng độc đáo. Có một chú bé không tránh kịp bị đánh vào thái dương, chẳng bao lâu sau thì chết. Thấy người ta đánh nhau bươu đầu sứt trán mà khoanh tay tọa sơn quan, hổ đấu không ra tay can ngăn thì bị cho là người, vô tình.
Có mấy biện pháp dưới đây: Mạnh Hoạch cấu kết với Chu Bao, Ung Tiêu, Cao Định. Phùng Viện bèn ra đi đến ấp Tiết đốt tất cả các giấy nợ không thu một đồng tiền nào.
Thế là bà ta mua một chiếc chiếu nữa. Rồi ông gọi một thủy thủ Mỹ đến và nói rằng: "Anh có thấy cây cột cờ cao 200m kia hay không Trèo nhanh lên, giơ tay chào hai lần, rồi nhảy xuống". Cho nên họ bị kích thích không ngừng thì dục vọng cũng không ngừng trỗi dậy.