Phải cạo râu đi nghe chưa. Bạn nằm xuống, trùm chăn lên đầu. Nên chỉ có thể chống trả yếu ớt rồi ngoan ngoãn chui vào cái khuôn hẹp của họ.
Rồi xuyên suốt thời thơ ấu, tôi chuyển nhà ba bốn bận. Bạn không nghĩ những sự suy kiệt này do thể thao mang đến. Tất nhiên là họ không có ác ý rồi.
Tôi nhớ có lần đi học về, rủ chị từ Thanh Xuân vào Hà Đông ăn giỗ. Khi ấy họ thật đáng thương và thiệt thòi trong một ngày tôi no đủ tôi quện tôi đi… Người lớn thật buồn cười khi không còn biết cười mình. Bạn cũng không biết nấu ăn ngon, không biết nối điện, không biết sửa xe đạp xe máy, không biết mua bán… Lại còn không biết khom mình.
Và thế là phải giáo dục, răn đe ngay từ trong trứng nước. Bạn không nghĩ sự suy kiệt này chủ yếu do chạy nhảy quá sức mang đến. Nhà văn vội áp trán vào miệng nàng.
Người ta có chuyện để bàn tán về ông chủ tập đoàn nổi tiếng chết vì đột quỵ. Tôi mong nó đọc nhiều hơn nữa, khi đó nó sẽ có suy nghĩ khác về gia đình, không như cái cảm xúc của một đứa trẻ không được nhiều hồn nhiên (dù nó vẫn hay tồng ngồng thay quần áo sau khi tắm trong cái phòng đã chốt cửa có mặt tôi và ông cậu). Mặc dù bạn biết ngủ nhiều cũng chẳng bổ béo gì cho sức khỏe.
Không muốn xé mà cũng không định làm kỷ niệm. Họ luôn cảm thấy ai đi khác con đường của họ là có vấn đề. Cô gái bảo: Vô duyên.
Tôi tin ông cụ sẽ nghe lời ông. Mà giáo viên nhạt và lạnh nhớt như thế thì ngu như tôi cũng biết. Đường phố phía bên kia ném sang tiếng còi xe.
Đơn giản vì cũng tương tự lúc tìm thấy hạnh phúc, mọi tế bào đều căng ra, vận động rạo rực. Chỗ khác, riêng xông hơi một lần đã 80. Nàng muốn nói với ta vì biết ta yêu giọng nói của nàng.
Nước mắt tôi lại rơi. Tôi đã ngồi đây nhiều lần, nhìn phát chán. Ở tuổi của nó, trong thế giới hiện đại này, mà chỉ có lượng nhận thức như vậy là còn quá kém và lãng phí năng lực.
Dù chỉ là một nhân vật. Điều đó càng làm họ lấn tới, họ không hề coi viết là một công việc. Đâm ra nhiều người dần thờ ơ, e ngại.