Điều này rất dễ hiểu và càng dễ hiểu hơn khi đây đang là thời đại của sức mạnh trí tuệ. Cô không dám nhìn vào ai. Coi như không có chuyện gì xảy ra.
Nhưng lại không muốn mất bóng nên chuyền sang cho bác. Để cả đời chúng ta không phải đeo chỉ một chiếc mặt nạ. Rồi lúc đấy, hai chị em cùng ra trường, bác khao to.
Có thể làm nó hấp dẫn và thuyết phục hơn bằng cách sử dụng nhân vật là một người lớn tự kiểm điểm. Họ bảo có năng khiếu đấy, chỉ thế thôi. Thế là không còn tâm trí mà ngờ hoặc.
Chả biết đường nào mà lần. Ông đã hài lòng chưa? Chỉ một bản và đoạt giải Nobel. Chúng tôi ngồi yên với sự thoải mái chứ không gắng gượng hay kìm nén.
Ngồi cho thời gian trôi qua không vương vào ký ức. Khi đã chơi thì dối trá, lăng loàn, thô bỉ, hèn hạ, cuồng loạn, hoang tưởng… là chơi mà thật thà, gia giáo, anh hùng, khiêm tốn, thực tế, tự ti, đức độ… cũng là chơi. Hôm qua vệ tinh của bác lại đến báo cáo.
Không hẳn là sợ mất cho bạn. Không hẳn vì đó là cảm giác của kẻ cô đơn ít tiếp xúc. Khán giả sôi động phết.
Chúng khác nghĩa nhau nhưng nghe thì na ná như nhau. Tự do hay không là ở mình. Và họ chấp nhận chúng như một tất yếu khách quan.
Mà đây là đi chữa bệnh chứ có phải đi hưởng thụ đâu mà lo phung phí. Nhớ lại cái lúc tôi khóc, nước mũi chảy tong tỏng xuống trang sách. Tôi lấy một cái nồi ra, xé nó tua rua tơi tả nhiều hơn, bỏ vào nồi rồi xòe diêm lên đốt.
Mẹ tôi đi về phía bên kia. Em có thương mẹ không? Đang ăn, ngước nhìn chị, cười méo mó: Không biết. Có bệnh nhân nhìn bà già, mặt buồn rười rượi như bị gợi những ký ức về miền quê.
Nếu giả thuyết đó sai thì coi như đây là một bài toán giải hỏng ngay từ đầu. Bác trai bảo: Cháu nó vừa mời rồi. Phim chưa hết thì vợ gã đón con về.