Watson yêu thích công việc chủ lễ. Nói cách khác, ông được nhân viên kính trọng và các thế hệ sau biết ơn là vì định đề con người hơn là hãy tư duy. Thế nhưng giai thoại đó đã được truyền tụng từ lâu như là nghệ thuật đối nhân xử thế được trích dẫn nhiều nhất trong các sách dạy làm người.
Một dấu hiệu bất ổn nào đó về sức khỏe có thể giúp cho đối phương tận dụng để thắng trong các cuộc thương lượng. Đáp án cho bài toán của Lou Gerstner hồi cuối thế kỷ XX, thật ra đã có từ nhà sáng lập Thomas Watson hồi đầu thế kỷ: Lấy khách hàng làm lý do tồn tại, khiêm tốn và tiên phong. CEO Andy Grove của Intel cũng phải thốt lên: Không thể tưởng tượng IBM đã suy sụp đến mức nào.
Tinh thần mạo hiểm của Watson đã được ghi chép ít nhất ba lần mạo hiểm trong đời quản trị của ông. Thời gian này, trong văn phòng của mình, Watson thỉnh thoảng vẫn nhận được những báo cáo về những loại máy tính khổng lồ vận hành bằng điện tử và có khả năng tự động. Bạn có thể chán nản do thất bại hoặc là bạn có thể học được từ nó.
Krames đã gọi hiện tượng xa rời sứ mệnh của IBM vào lúc đó là thói ngạo mạn thường gặp của những người ở quá lâu trong thành công. Nhìn Tây sẽ thấy Đông, soi cổ mà ngẫm tới kim, đó là điều mà chúng tôi, những người thực hiện bộ sách, mong muốn được chia sẻ. Do vậy, Gerstner cần tháo bỏ nó, đánh thức gã khổng lồ.
Nỗi hoang mang, lo sợ theo sát các nhà lãnh đạo cấp cao của IBM khi các đối thủ đang tiến gần. 1929, thị trường chứng khoán phố Wall náo loạn, lệnh bán cổ phiếu dồn dập, chỉ số chứng khoán rớt nhanh. Bán hàng rong, bị mất cắp tất cả vì mãi uống rượu.
Mặc dù đang chuẩn bị vào cuộc chiến nhưng Watson vẫn nhận lời làm chủ tịch Commit- tee for Employment of the handicapped Ủy ban người lao động khuyết tật. Tom đã phải mất nhiều năm để chứng minh máy tính là món hàng bán được chứ không cần phải cho thuê, bằng cuộc mạo hiểm 5 tỉ đôla cho dự án Watson bác bỏ đường lối của con trai bởi vì ông không công nhận tầm nhìn của Tom chủ trương hướng về máy tính điện tử - ông thấy rằng tương lai của IBM nhất định là máy tính thẻ đục lỗ.
Rồi Phillips cũng ngồi nói chuyện với Aiken. Những người bạn Mỹ của ngài trên đất nước vĩ đại này sẽ ca tụng ngài. 000 ống chân không như một bộ chuyển mạch, sử dụng khả năng tắt-mở dòng điện trong một phần giây để mã hóa ngôn ngữ nhị phân trong tính toán.
Giữa năm 1945, khi chiến tranh bộc lộ hết sức tàn khốc của nó, IBM bận ủng hộ chính phủ nhưng các nhà khoa học của Dickinson vẫn hoàn tất chiếc máy tính IBM 603 Nhân viên của ông không ai lạ tính nóng nảy và gia trưởng của vị chủ tịch. Và do đó, ông vĩ đại.
Những luận điểm, có lẽ, đẹp nhất của Watson sẽ nằm ở phần này. Các nam sinh viên tỏ ra ngạc nhiên, nhiều người khó chịu. Nhưng trong lời dẫn của bài viết, bà viết một câu duy nhất: Công nghệ thì quan trọng nhưng con người phải trên hết (Technology is important but people must come first).
đã suýt bị thất bại khi những lỗi phần mềm đã buộc phải giao hàng trễ hơn. Đó là giáo sư John Atanosoff. Nhưng cả đời ông, với một IBM khác hẳn, là một thông điệp thuyết phục để chuộc lại lỗi lầm.