Còn mẹ ông phải đi làm mười giờ một ngày tại một xưởng máy chế dù. Charlie Chaplin, Will Rogers, Mary Margeret Mc Bride, Gene Autry và cả triệu người khác đều phải học bài học tôi đương giảng trong chương này, phải học bằng kinh nghiệm và cũng đã phải trả giá rất đắt như tôi. Đừng ưu phiền nữa mà kiếm việc gì làm cho khuây khoả đi".
Hễ còn hy vọng vãn cứu được tình thế thì còn phải tranh đấu! Nhưng khi biết rõ rằng chống lại cũng vô ích, sự đã vậy, không sao thay đổi được thì xin bạn thương bộ thần kinh của bạn mà đừng quay cuồng, ngó trước ngó sau, than tiếc những tình thế đẹp tốt hơn nữa. Học cách tổ chức, ủy quyền cho người khác để có thì giờ chỉ huy và kiểm soát. Còn như có nó, bạn có thể thành công một cách lạ lùng, không cần đọc những lời khuyên này.
Thiệt là điên! Thiệt là vô lý! Tôi đã phí bao năm học bắt chước kẻ khác mới nảy trong cái sọ đặc như mít của tôi ý này: Phải theo tài năng riêng của mình, không thể nào bắt chước người khác được. Đó, ý nghĩ của cuộc đời như vậy". Trước kia óc tôi quay cuồng, có nghĩ ngợi gì được đâu.
Còn 23 phần trăm nữa nhận lời trong lần thứ nhì. Và ngày tháng qua, tôi dần dần thấy rằng 99 phần trăm những nỗi lo lắng ấy không bao giờ xảy tới. Nhưng tôi đã diệt được sự vô ý thức ấy từ lâu rồi và tôi bình thản lắm.
Suốt mấy giờ liền, tôi cứ nghĩ đến con người tàn tật mà vẻ tự mãn đã lộ ra mặt như vậy. Khi nào giá đường trên thị trường hạ thì ngược lại chất đường trong máu và nước tiểu y cứ tăng lên. Chắc bạn chẳng cho là thật? Tôi xin kể một chứng minh.
Bà theo săn sóc chồng. Ông không sao trị được hai bệnh ấy, nên ông nhất quyết lợi dụng chứng mất ngủ của ông. Nên nghĩ đến những nét nhăn trên mặt của các bà và tìm ra cách làm cho chúng tiêu đi.
Thành ra công toi một năm trọn, tôi phải xé bỏ sọt rác và viết lại. Sáng hôm sau gặp nhau, ông luật sư của tôi khuyên nên đích thân lại thăm Biện lý rồi kể tường tận câu chuyện cho ông hay. Họ không tin như vậy.
Lúc ngồi ôn lại những hành vi trong tuần, tôi thường thấy khổ sở lắm. Ngày nay một pho tượng đá hoa cương được dựng trước phòng Triển lãm Quốc gia - một bức tượng nhắc nhở cho những ai qua lại, một vinh dự hoàn toàn nhất của Anh Cát Lợi. Cô ta nói: "Hồi ấy tôi sợ sẽ phát điên.
Cả tá "Nam tử" đương tìm chân lý đó. "Mà tôi ưu phiền không phải là vô cớ. Phương pháp ấy đã đem cho tôi một kết quả thần diệu và trên 30 năm nay tôi dùng để diệt lo.
Lúc đó là lúc ta tự hỏi đời ta rồi đây có nên cái thá gì không? Ông chủ của ta muốn nói gì khi ông vừa chỉ trích ta? Mà sao đầu ta mỗi ngày mỗi hói như vậy nhỉ? Năm 1929, một chuyện kỳ dị xảy ra làm náo động cả giáo giới. Họ bị đè bẹp dưới sức nặng của những lo lắng về quá khứ lẫn với tương lai.