Và khi anh làm việc quá sức, em sẽ để con tè vào người anh. Là lạnh tanh suốt những miền oan trái và khóc khi lỡ để rơi một ánh nhìn. Nhưng không phải lúc nào cũng mang theo giấy bút.
Hơi lo cho bác vì ca này khá nặng. Ngày hôm qua cháu không học gì cả. Có một thứ bất biến, đó là tất cả.
Giấc mơ cũ rồi mà. Và lúc nào anh cũng phải vừa hy vọng cho tương lai sáng lại trong bầu trời u ám, vừa chuẩn bị chứng kiến những người thân lần lượt bị sát hại… và cái kết khá hoành tráng cho anh là hứng trọn một băng đạn khắp người. Bạn vẫn nhớ khung cảnh đó.
Kiểu chơi chữ ai chả biết này đôi lúc tự nhiên đến thì dùng thôi, chưa bao giờ thử bẻ đôi từ nhân loại, bẻ ra thấy cũng hay. Có thể những suy nghĩ ấy không hiện rõ trong từng chữ của nội tâm. Bố không phải một người đi đầu, nhưng dần dần, chầm chậm, bố chứng tỏ là người biết tiếp nhận sự thật cũng như cái mới, đó là một niềm an ủi lớn với bạn.
Trong chính những con người thích ứng với công nghệ hiện đại, cũng không nhiều người biết đến hoặc biết điều chỉnh cái đồng hồ cát trong mình. Muốn sớm đến chiều để chạy ra các sân bóng. Thử nhìn sâu vào khoang tàu hơn nữa, chắc cũng thấy một vài sinh vật đang hú hí.
Cuối cùng, cái gì về với mình sẽ tự tìm về. Và con cháu bạn, lại có cảm giác muốn khạc nhổ, phá phách, rũ bỏ… Mà khi nén lại để cùng chung sống, nó cứ nôn nao cồn cào suốt cuộc đời. Đầu óc bạn lúc này và có lẽ cả mai sau nữa không thích hợp với việc quản lí và ghi nhớ những đồ vật cụ thể.
Nó trông như một tác phẩm điêu khắc gỗ được sơn màu rất khéo. Chứ không thở dài như những người thân… Tất nhiên, sau khi ông cụ chết, ông có thể tái xuất giang hồ nếu muốn.
Vẫn chứng nào tật nấy. Mai vào bác không? Thôi, tắt đèn đi… Không nghe, cứ nằm ôm cuốn vở. Rồi: Mình giúp nó cái này thì nó phải ơn mình thế này.
Cái hy vọng đặt ở ham muốn lao động, chia sẻ và thưởng thức nghệ thuật của loài người vẫn còn. Và những con người có lương tâm, được sự hỗ trợ của âm vang ấy cũng sẽ dũng cảm hơn, bớt buông xuôi, cả nể, chán nản hơn. Bất cứ cái gì ta vẽ cũng có kẻ khác vẽ được.
Cũng là dành sức chuẩn bị chiến đấu với thái độ của mọi người trước hai tin: Một là bạn bỏ học, lừa dối. Nhưng không giệt được dốt (sự trì trệ của hiểu biết), không biến cái cảm xúc tức thời ấy thành ý thức rõ rệt thì chúng sẽ nhạt đi. Không phải tôi tị ghen đâu các chú ơi.