Người nghèo chỉ được cho tiền, không được định hướng, giáo dục đầy đủ thì nghèo lại hoàn nghèo và không bao giờ xóa bỏ được mặc cảm. Có thể hắn câu được những con cá to để thả. Đi lên, đã có người lấy thuốc ra hộ rồi.
Tao đờ mẹ bật quạt mãi mà đờ mẹ đéo hết nóng…. Hai chị em cùng phấn đấu. Cả hai trạng thái đều như cơ thể không phải của mình.
Cũng thành thói quen rồi. Vừa làm xong bài thơ đã quên ngay nên lúc nào cũng thấy đầu óc mình chẳng có cái quái gì. Khán giả sôi động phết.
Những câu thơ hay bây giờ có lẽ không còn xuất thần, lại chắc chẳng còn mấy thơ ngây. Mà là từng câu hỏi cho từng bước chân. Bác cũng bị đau chân.
Chàng ra về thắc mắc: Tại sao nó chẳng yêu mình? Một giai đoạn thực tế đã và đang diễn ra là những tâm hồn chết, sau một thời gian cầm cự, dần hòa với những tâm hồn chết trước khi chào đời làm thành những khối ung nhọt. Khi mà trước hôm thi đại học một ngày, mẹ dẫn tôi đến nhà một ông thầy.
Mà cuộc sống thì không thiếu những điều tươi đẹp để tận hưởng. Nó tiết ra những chất tạm lãng quên hết đớn đau. Có lương tâm và danh dự chung không? Có đấy.
Nhưng xã hội đã trót phản ánh vào tâm thức và như nước gõ lên đá đến vô số lần mà tạo thành vết lõm. Và không chắc có ai trong đó tưởng tượng ra trên ngọn dừa mà họ không nhìn thấy, có một người. Tôi không thích mèo.
Hơn thế, tôi thương nó… Những dòng suy tưởng ấy chắc chảy tràn trong bác. Nghĩ: Thế chắc là mình đoán cũng đúng. Họ không tìm thấy đâu chừng nào chưa nhận ra cái nền giáo dục (và tự giáo dục) mà phần lớn tuổi thơ, tuổi vị thành niên và phần đời còn lại mà họ, chúng ta trải qua đều là những thiếu hụt nghiêm trọng.
Mẹ: Hai bác có chuyện gì à? Tôi: Im lặng. Tôi nghĩ, những người sáng tạo cũng cần khỏe mạnh. Để lúc này bạn không lo nghĩ đến chuyện ra đi hay không.
Có phải tôi nói đâu. Quả thất vọng khi xung quanh thường coi truyện là một thứ xa xỉ. Mẹ: Hai bác có chuyện gì à? Tôi: Im lặng.