Jones luôn giữ được vóc dáng cân đối, cơ thể khỏe khoắn nhờ thói quen chơi golf và chạy bộ đều đặn ba, bốn lần một tuần. "Những cuộc gặp gỡ đột ngột như thế này thường hiếm khi hứa hẹn điều gì tốt đẹp", James thầm nghĩ. - Jones vừa nói vừa đưa thêm cho James dĩa rau trộn.
Công việc thuận lợi, cuộc sống hạnh phúc - mọi thứ có vẻ như rất suôn sẻ đối với họ. Suốt những năm trung học, lúc nào Jones và James cũng chơi với nhau, cùng chọn những môn học giống như nhau, thậm chí cùng chơi các môn thể thao giống nhau. Cả hai người đàn ông đều im lặng, mỗi người theo đuổi những ý nghĩ của riêng mình.
Josh cảm thấy lo lắng vì e ngại sắp phải đón nhận những điều tồi tệ nhất. Có lẽ cô ấy cần được hướng dẫn nhiều hơn mà thôi! Nhưng đến hai ngày sau thì tớ không thể im lặng được nữa.
- Hai tuần trước, tớ giao cho Jessica đảm nhận một công việc quan trọng. Anh cũng không quên xác định rõ thời hạn hoàn thành dựa vào quỹ thời gian tương ứng. Xét cho cùng, trường hợp này cũng chưa gây ra thiệt hại gì lớn, đúng không? Tớ tin là mọi việc rồi sẽ ổn cả thôi.
Sau đó, hai anh em họ lại tiếp tục thi đỗ vào cùng một trường đại học và lại may mắn được xếp vào học chung một lớp. Việc tổng kết đó có tác dụng mang lại niềm vui cho mọi người và đặc biệt hữu ích khi cậu cần đánh giá năng lực làm việc của bất kỳ người nào. Tớ nói rõ những điều tớ mong đợi, những điều cần phải tuân thủ và những điều cô ấy có thể tự ý quyết định.
Quả là một số việc có yêu cầu rất khắt khe về thời gian và điều đó tạo cho anh nhiều áp lực xen lẫn lo âu. Nét mặt Josh dần dãn ra và một nụ cười từ từ nở trên gương mặt anh khi đọc xong những gì mà James đã viết trên tấm bảng. - Chào anh bạn, - James cất tiếng chào khi bước vào phòng Jones.
- Không đơn giản đâu. Phải chi lúc đó tôi nói rõ hơn thì có lẽ cậu đã đến gặp tôi trước khi có những quyết định sai lầm đó. Nhưng càng về cuối tuần, khó khăn cốt lõi càng hiện ra rõ rệt.
Josh cảm thấy lo lắng vì e ngại sắp phải đón nhận những điều tồi tệ nhất. James bước đến tấm bảng trắng của Jack và lấy một cây bút lông: - Bất cứ điều gì cần làm sao?
Duy chỉ có một điều là Josh đã vượt quá phạm vi thẩm quyền của mình khi giải quyết những việc mà tớ đã giao. Chính tôi mới là người đã đẩy chúng ta vào những khó khăn này kia mà? James bất giác mỉm cười khi nhớ lại một buổi sáng nọ, Jason đến phòng của anh thật sớm chỉ để nói với anh rằng, "càng ngày tôi càng cảm thấy bộ phận của chúng ta thật sự là một tập thể gắn bó, còn bản thân tôi nhận thấy rằng mình cũng là một thành viên có những đóng góp tích cực".
Thật là tuyệt vời, bà nên tập họp chúng lại và viết thành sách!". Nhờ vậy, anh có thể trò chuyện với các nhân viên của mình và qua đó hiểu hơn những khó khăn mà họ đang gặp phải. Và mọi việc tệ đến mức tất cả những gì anh muốn chỉ là nhanh chóng hoàn tất một ngày làm việc để có thể về nhà và lăn ra ngủ.