Nhưng ngay sau đó, họ lại nghe vài lời tự giới thiệu của tôi. Khổ nỗi, người ta dường như không mặn mà gì với việc chú ý lắng nghe cho lắm! Ví dụ như khi bạn nói với gia đình hay bạn bè rằng máy bay của bạn sẽ cất cánh lúc tám giờ, thì cứ y như rằng, trước khi chia tay họ lại ngơ ngác: Máy bay cất cánh lúc mấy giờ thế nhỉ?. Colonel cho tôi làm việc trở lại nhưng tôi phải trả tiền những tấm kính vỡ.
Cuối cùng, vào buổi lễ quan trọng ấy, tôi quyết định nói về cha tôi. Chà, việc mô tả phong cách của mình thì khó hơn nhiều so với mô tả phong cách người khác. Khán phòng War Memorial, Fort Lauderdale.
George Burns quả đúng là George Burns! Chỉ đơn thuần kể lại nếp sống đều đặn của ông thôi nhưng cũng làm người ta phải ôm bụng cười. Đừng nói quá nhiều chuyện vì ngoài chuyện của bạn ra còn nhiều câu chuyện của những người khác muốn thảo luận nữa. Còn các cầu thủ sẽ xem lời nói nay của bạn thật sự là một châm chích: Hồi xưa ba tôi dắt tôi đi xem anh đá hoài (còn bây giờ thì không thèm xem nữa ư?!).
Thế là tôi cứ quanh quẩn ở đó, chờ đợi một cơ hội. Giống như ánh sáng một con đom đóm khác với một tia chớp vậy. Khi ấy tôi đã rời khỏi Brooklyn và ở nhờ nhà một người chú, chú Jack.
Vì thế phải chuẩn bị trước một chương trình càng cụ thể càng tốt. Ngày nay, từ cấm kỵ (taboo) đã vơi bớt nặng nề vì càng ngày chúng ta càng cởi mở hơn với những tư duy, quan điểm mới. Tôi ngồi ở bàn đầu tiên, mặc bộ áo dạ hội lần đầu tiên trong đời, nhìn những sĩ quan cảnh sát trong bộ quân phục với những chiếc huy chương sáng chói.
Nguy thật! Bạn có nghĩ rằng chúng ta cũng cần có trách nhiệm về điều này không? Đừng để một ai đó làm mất thời gian của tất cả mọi người. Tôi đã nhiều lần nói trước khán giả của đủ mọi tầng lớp.
Trước khi bắt đầu bài nói của mình, hãy điều chỉnh micro cho phù hợp với bạn nhất. Nếu bạn là người hóm hỉnh có khiếu pha trò, hãy xem cô ta có thích sự vui nhộn hay không. Những câu hỏi giả định kiểu này thì chẳng bao giờ giới hạn đề tài lẫn số lượng.
Lát sau Sinatra có vẻ như tình cờ bước lại gần bàn của Don. Có bốn người đàn ông trong một hầm mỏ. Đó cũng là lời khuyên cuối cùng tôi dành cho bạn.
Sai lầm chưa từng có! Vì quá xúc động nên tôi không sao điều khiển được cái ghế, và bởi thế nên nó cứ quay vòng vòng. Đừng nên nói những gì quá khích, hãy để giác quan thường xuyên mách bảo bạn rằng: im lặng có tốt hơn không. Tôi nghĩ một trong những lý do giúp tôi thành công khi nói chuyện trên sóng phát thanh, hay qua màn ảnh truyền hình là việc khán thính giả cảm nhận được nỗi say mê nghề nghiệp của tôi.
Nhưng tôi chỉ hỏi điều này sau khi đã trò chuyện ăn ý với anh. Vậy mà anh chẳng hề đá động gì tới nó! Nhưng khi chúng tôi nói chuyện về hiện tại thì không có gì khiến anh ấy thấy căng thẳng nữa.