Cách đây không lâu, có một chàng thanh niên tìm đến tôi để vay tiền. - Ông ta được cho là người giàu nhất ở thành Babylon đấy! – Bansir buột miệng. Khi người con được hai mươi tuổi, người nông dân đến gặp người vay tiền để hỏi thăm số tiền của mình.
- Một cây đàn lia như thế chẳng mấy chốc anh sẽ có được thôi. Nhưng tại sao công việc lại không mang đến niềm vui và hạnh phúc cho ông như đã mang lại cho Megiddo? Tại sao cuộc đời của ông luôn gặp những chuyện không may như thế, mặc dù ông đã nỗ lực rất nhiều? Những câu hỏi đó cứ trở đi trở lại trong đầu khiến ông không thể nào ngủ được. Bởi vì, tôi cần phải chăm lo cho gia đình và con cái của tôi sau này.
Đời sống của những người này quả thật khó khăn và họ thường không thể trả hết nợ. Anh bạn thân ơi, anh có thể cùng tôi nói chuyện về vấn đề này không? Khi còn nhỏ, chúng ta đã từng cùng nhau tới các thầy tu tế để học sự khôn ngoan. - Tôi muốn nhìn sự may mắn ở một khía cạnh khác.
Thấy thế, tôi quyết tâm không để thua kém họ. Hậu quả là quân của Babylon liên tục bị thất bại. Đôi bàn tay của anh ta đã chai sạn nhiều do phải làm lụng vất vả, nhưng anh ta vẫn luôn vui vẻ, hạnh phúc, chứng tỏ kế hoạch của Megidda là kế hoạch tốt nhất.
Nhờ vậy, người dân Babylon mới có thể cày cấy, trồng trọt và chăn nuôi, có được cuộc sống sung túc, giàu có trên mảnh đất quê hương mình. Nhưng nó cũng đủ để biến một kẻ chăn cừu mướn thành một người cho vay tiền đấy cháu ạ! – Ông ta đáp lại. Vậy có phải dịp may hiếm có đã vuột khỏi tầm tay của tôi không?”
Những việc làm khờ khạo như cá độ, ngựa đua, đầu tư mà chưa tìm hiểu kỹ lưỡng như đã xảy ra trước đây với con… họ đều không để mắt tới. Cha của ông đã gán ông để lấy một số tiền chuộc để chuộc anh ấy khỏi bị tử hình. Thật ra, tôi cũng biết cho các chàng trai trẻ còn thiếu kinh nghiệm vay tiền là rất mạo hiểm.
Anh chẳng còn hơi sức để phân minh với Dabasir: Bà không ngờ đứa con trai của mình đã phải chịu nhiều khổ cực, vất vả như thế. Anh có thể cho chúng tôi một lời khuyên để chúng tôi cũng trở nên giàu có như anh? - Một người bạn chân thành đề nghị.
Câu chuyện tôi sắp kể ra đây sẽ minh chứng một sự thật là dịp may hiếm có thường vụt qua rất nhanh – như trường hợp của tôi, nó chỉ đến trong một đêm, mặc dù tôi mong mỏi chờ đợi nó từ rất lâu. - Người chủ của chiếc xuyến này từng là người bạn của tôi. Ông Algamish nhìn tôi bằng đôi mắt hiền từ và điềm tĩnh, sau đó ông hạ thấp giọng và nhấn mạnh từng tiếng một:
Tôi rơi vào một tình cảnh thật thảm hại. Ông Nana-naid cho ông một cái áo cũ và ông nhờ bà Swasti vá lại những chỗ rách rồi đem giặt giũ sạch sẽ, để chiều mai mặc vào mà đi bán bánh. Vì đối với những trường hợp này, rất có thể họ không có tiền để trả nợ cho anh đâu.
– Tarkad vừa đáp vừa nhìn cái đùi dê ngon lành đang bày ra trước mặt hai người. Đối với những người cho vay giàu kinh nghiệm, họ không bao giờ mạo hiểm trong công việc của mình, mà ngược lại, họ luôn tìm cách nào đó để buộc người vay tiền hoàn trả đúng hẹn. Thời gian trôi qua như một cực hình, tôi cảm thấy nhục nhã vô cùng với cảm giác mình đang bị tuyên án.