Câu như thế không được, phải… dành cho các điều không hợp khẩu vị quan điểm của bác. Dừng lại vẫn là chơi. Mua để đến những giờ bỏ học.
Viết ngắn hay quá khéo người ta lại càng ngại đọc dài. Hành động của tôi là hành động tự vệ để sinh tồn và tôi hoàn toàn ý thức được chúng chứ không khát máu. Em muốn sinh ra một đứa trẻ để anh viết về nó.
Bắt đầu chan chán, rủ cậu em đi bơi. Anh chàng bên cạnh khá hiểu biết về bóng đá, cũng không nói nhiều, một người tương đối dễ chịu. Mà đã bị bác đọc vài dòng thì có lẽ không còn cơ hội làm nốt công việc còn lại.
Nhưng khi bạn phá sạch sành sanh chúng, bạn lại trở nên không thật. Nói dối! Ừ, nói dối, nhưng con người có lúc không nên đối diện với chính mình. Rồi thì mấy hôm sau ngó qua, ai đã vặt hoặc cắt trụi mất rồi.
Chia luôn thành hai phe ẩu đả. Híc, đã hai năm rồi, ta vẫn là một thằng nội trợ tồi. Và ngày ngày anh được cho chén những miếng ngon để quên đi sự dằn vặt vì đẩy những con chó mình từng yêu quí đến chỗ chết khi đi cắn nhau.
Cả phụ nữ nửa, cả trẻ em nữa. Kẻo mọi người lại trách đi công tác mà không mang gì về. Không phải lúc này, không phải nhiều lúc, nhưng không phải không có lúc bạn muốn nói thẳng vào mặt bất kỳ một thằng bạn, một người quen nào: Mày ích kỷ, ngu và hèn như một con lợn.
Chỉ nói phòng làm bằng gỗ theo kiểu Phần Lan. Và tôi ảo tưởng có thể cải tạo cuộc đời (có phải chỉ mình tôi ảo tưởng đâu). Đều ngập trong nước mắt nhân gian.
Với những dữ kiện trước đó (mà bây giờ bạn quên rồi), bạn cảm thấy cái sứ mệnh mơ hồ lại đè nặng lên tim. Nhưng tôi không muốn có thái độ của một kẻ bỏ chạy. Câu rất tuyệt vời, ý nghĩa cực kỳ dùng trong lúc thêm gia vị cho lời khen ngợi những gì làm bác hài lòng.
Bác gọi xuống ăn sáng mấy lần bạn cứ lờ đi. Bao giờ thì xong? Không bao giờ? Không rõ. Mẹ bảo: Sao? Tôi cười: Bệnh viện tâm thần ấy.
Sự tranh luận lấy cơ sở phân định thắng thua là tuổi tác và thứ bậc. Ở đây, họ là vua bóng đá, chỉ thấy cùng lắm là người ngang hàng ghế, tả hữu quanh mình chứ không cần thấy người bên trên. Dù chúng ta có thể hơi tí là cười rộ lên.