Những lúc rảnh, bạn nên xả hơi, nên để cho cơ thể mềm như bún hoặc như một chiếc vớ cũ. Kingman hội trưởng Công nông Tiết kiệm Ngân hàng. Tôi bốc lấy một năm bọt xà bông soi trước ánh sáng và trong trăm nghìn bọt bóng cỏn cob, tôi thấy màu sắc rực rỡ của một cầu vồng nho nhỏ".
Trong bốn gia đình, chỉ có tôi là đàn ông. Một đêm, ông ngủ chung phòng tại lữ quán với giáo sư Sayce ở trường Đại học Oxford. Ông không ngớt khuyên họ: "khán giả chán những lối đó rồi, họ muốn lối khác kia".
Như ông Walt Witman, tôi "thấy thắc mắc về các câu hỏi đột ngột, tò mò nổi ở trong lòng". Tôi diễn thuyết ở tỉnh bà và sáng hôm say, bà đánh xe đưa tiễn tôi tới một ga xe lửa cách đó 80 cây số, để về Nữu Ước. Tôi không được sang trọng như chị em cùng dòng thế phiệt như tôi.
Giai đoạn thứ nhất: Tôi can đảm phân tích tình thế một cách ngay thẳng và tự hỏi nếu thất bại thì kết quả tai hại nhất sẽ ra sao? Hai năm trước tôi bán chiếc xe hơi để lo thuốc thang cho nhà tôi. Bức màn âm u bao phủ tôi trọn ba ngày ba đêm, nay đã vén cao lên được một chút.
Cho nên tôi không dám trốn. Anh có nhiều lý do tự mãn vậy mà cứ gắt gỏng từ sáng đến tối. Nếu Abraham Lincoln sinh vào một gia đình quý phái, được vào học tại Đại học đường Harvard, được hưởng một lạc thú gia đình hoàn toàn, có lẽ ông đã chẳng thốt ra những lợi nhiệt thành, tự đáy lòng, khi ông tái cử Tổng Thống Hoa Kỳ: "Tôi sẽ cố không xử ác với bất cứ ai và sẽ đại lượng, bác ái với mọi người".
Một người học trò của tôi là cô Ira Sandner, vì chứng mất ngủ kinh niên mà suýt tự tử. Nhưng nếu tôi chán ngán không muốn câu thì bạn thử đoán sẽ ra sao? Tôi sẽ mệt lử sau khi trèo gian nan ở trên núi cao hơn 2. Người này nhún vai đáp: "Khách hàng của tôi mua hạt dẻ chứ không mua bánh".
Vậy mà có cái gì không xuôi. Tức thì anh viết xuống giấy những nét rắn rỏi: "Thế tại sao cứ vô lý mà lo mãi?". Tất cả những chứng đó đều là anh em chú bác với nhau, anh em chú bác ruột".
Một phần ba những người bệnh thần kinh có thể tự trị được nếu họ làm theo Margaret, nghĩa là nghĩ tới sự giúp đỡ kẻ khác. Tôi tập quên đi dĩ vãng và không nghĩ tới tương lai nữa. Những người sợ sệt nối đuôi nhau hàng giờ tại nhà thương, sở Chữa lửa, sở Công an và cả trong những xí nghiệp để được chủng đậu.
Ông mới từ chức phó trưởng ban của hảng General Motors và qua giúp việc cho ban nghiên cứu của hãng đó. "Sáng hôm sau tôi thu xếp về nhà. Tôi tin rằng đời sống không có định hướng gì hết, nhân loại không có mục đích cao thượng, cũng như những quái vật gào thét trên trái đất 200 triệu năm trước vậy thôi.
Ông Bolitho viết câu ấy sau khi bị cưa một chân vì tai nạn xe lửa. Khi một kẻ không thích công việc mình làm, khi y cảm thấy rằng đã bị đặt sai chỗ, khi nghĩ rằng người ta không nhận chân giá trị của y và những tài năng của y không được thi thố đến tột bực, thế nào y cũng có các triệu chứng của một bệnh thần kinh". bà ấy già và goá - cảnh ấy buồn thiệt - nhưng bà có rán hành động như người vui sướng không?.