Khi có những chú xe tải phóng rầm rập qua, những bụm cát phi vào mặt tôi. À, còn nếu họ thất bại thì thế hệ sau, nếu còn tồn tại, và nếu còn phải làm bài kiểm tra lịch sử, có lẽ sẽ tiếp tục lén lút mở sách giáo khoa ra và chép lại đầy những trang sử hào hùng. Cái tình cái lí phung phung phí phí bầu bầu bí bí lí nha lí nhí.
Bác gái: Ừ, cậu thích thì bắt một con về nuôi. Và một người nghệ sỹ muốn có một sự nghiệp lâu dài và phát triển ổn định khó có thể không quan tâm đến việc rèn luyện thể chất. Quả là tôi không muốn viết mấy về những cái này khi nó khô khan.
Chúng như những giọt luôn hiện hữu trong nhân gian mà có người biết, có người chẳng bao giờ biết. Bạn tận hưởng nó vì biết nó sẽ qua đi rất nhanh. Tôi nhận ra sự bông lơn của mình không thích hợp với phần đông người Việt ít cập nhật.
Đối diện với bà già và cái thùng rác là những bồn hoa cỏ tươi tắn, nõn nà. Cái đó, chúng đưa ra không khó. Có lẽ mọi người đều ít thời gian bên cha mẹ.
Cuối mùa lại ra đợt mới. Với khả năng lí luận của bạn, bạn hoàn toàn có thể bác bỏ cảm giác tự ti và đầy mặc cảm ấy. Chơi là nằm mơ bất tận trong tự giam hãm vào khuôn khổ.
Này thì… nhìn sân trường đầy sỏi đá xi măng-thấy lòng cũng cỗi cằn như thế… Ví với sự nín thở hợp lí hơn là một con chim bị treo cổ giữa mênh mông không bến đỗ chỉ có thể sống chừng nào còn vỗ cánh. Mẹ xem xong bảo: Đây là trang hài hước à? Đôi lần tôi nửa đùa nửa thật: Con đứng trong 5 nhà thơ Việt Nam hay nhất.
Tôi chọn nói về cuộc sống của những người không đói rét nhưng cũng không kém khổ đau. Rồi chúng tôi vào phòng tập. Đến gần nhà, đường tắc, cổ động viên quá khích nhảy ra lòng đường chặn ô tô buýt.
Thấy mình như một kẻ ngu si, trơ trọi, chẳng biết làm gì. Như thế vẫn chưa đủ cho một con người. Cái khoảng an toàn mà người ta không còn tôn trọng nhau chính vì những giới hạn nhận thức đó.
Tôi lại quên lũ ý nghĩ xếp hàng chờ đến lượt rồi. Cũng như những cơn đau ứ dồn trong ngực, trong họng, trong mắt, trên lưng, nhè nhẹ nơi đầu ngón tay, chúng cũng quen với mình rồi. Rồi tôi đổ nước vào đống tro tàn.
Có tiếng bác gái ở giường bên trở mình, có lẽ vì bị đánh thức. Vấn đề là hắn chưa tìm được những người dẫn đường có thể tin cậy. Nhưng bạn vừa tập thể dục vừa lo quên béng mất chúng.