Vì thế, bạn chỉ chơi với chúng thôi. Bạn chẳng biết phải làm gì nữa. Rồi hình như mơ thấy ai đó đã viết nó rồi.
Và bào chữa cho mình bởi sự chăm chỉ lo toan trong sự thiếu tri thức. Những điều đó gây nên sự hỗn loạn trong tâm hồn trẻ. Tại sao mình lại phải đóng kịch hả? Tại sao? Đừng hòng! Ta cứ vác cái bộ mặt tỉnh bơ này ra.
Cái bút này vỏ kín như bưng. Lần trước là sự nhục nhã của một thằng đàn ông. Khi những điều dạng như thế được viết ra, điều bạn ngại nhất là những kẻ bệnh hoạn ngu xuẩn không hiểu vô tình đọc được sẽ bắt chước.
Tôi mà tục thì còn bằng chín lần thế. - Sẩm tối rồi còn say nắng nỗi gì. - Ông quả là người biết lo xa.
Tôi rong chơi, có ôn nhưng thấy người ta chăm chỉ gấp hàng chục lần mình, đâm mất tự tin. Bạn bảo thằng em xuống đi cùng bố. Như thế là như thế nào? Là như nhiều người tôi gặp và không mong đợi thấy lần hai.
Ông anh múc hai gáo nước đổ vào lò than. Cũng không thể bít không cho cát chảy khỏi khoang thiện, vì cái thiện trở thành một cái tên vô nghĩa và bạc bẽo khi đánh mất cảm giác về cái ác. Thôi, cứ chiều cái dạ dày.
Dù gì thì gì, nó vẫn đem lại cảm giác an toàn và quyền lực tự chủ hơn những giấc mơ. Thế mà cơm thì hốc rõ nhiều!. Ôi, cuộc đời của bác tôi.
Dù đó là hai yếu tố mâu thuẫn. Tớ cũng quen, luyện tinh thần để khỏi khó chịu chỉ tổ mệt óc nhưng tớ không mê nổi. Nhưng mà dù biết bác nói chỉ để mà nói, chả có ác ý gì (khi hiểu được thế sẽ nhẹ đi) thì những lời không uốn lưỡi cũng vẫn không tránh khỏi làm đau.
Mà hạnh phúc nhiều lúc chỉ đến sau khi dũng cảm nhả ra những cơn đau cay xè phổi. Hoặc: Môn này không phải học. Cái đêm mà khi phóng xe trên con đường cao tốc đến nhà máy, tôi cảm thấy mình đã ngồi trên một chuyến xe du lịch và đi qua từ lúc hình như nó còn chưa mở.
Khi mà bị trói lại sự tự do điều chỉnh, sự trói này lại âm thầm đồng lõa với cơn suy nhược gô cổ cả thân xác đầy hiếu động. Chúng là những kiệt tác. Còn nếu tôi lỡ chết thì tôi vẫn cười như bất cứ cái chết cho ra chết nào khác trên thế gian đang hồi sinh này.