Ai đáng trách trong đó? Mấy đứa con ư? Đã đành; nhưng người mẹ chúng còn đáng trách hơn. Bà Morghild Dahl thuật tiếp trong cuốn sách: "Trong tiềm thức, tôi lúc nào cũng sợ hãi sẽ mù hẳn. Nhưng tôi lại biết một người mất cả hai chân mà còn thành công trong việc chuyển bất lợi thành thắng lợi: Ông Ben Fortson.
Bà cô nhìn thẳng vào cô con gái bẽn lẽn một lúc khá lâu, rồi trả lời: "Khi con biết rõ việc con làm là hợp lẽ, con đừng để ý đến lời bàn tán của thiên hạ". Tiết trời lạnh tới nỗi ông nghe thấy hơi thở của ông đóng băng lại thành những tinh thể nhỏ xíu mỗi khi gió đánh bạt hơi thở qua tai. Mới đầu ông giấu, sau ông thú rằng bị các bạn học đá đít.
Chúng gặp người đầu phòng kế toán của tôi. Như vậy là rất hay hỏng. Tôi biết chắc vậy vì tôi đã kinh nghiệm trong gia đình tôi.
Tôi hỏi bà Kettering trong mấy năm ấy bà có lo buồn không. Tại sao vậy? Thì đây: Một lần tôi hỏi giáo sư William Lyon Phelps ở Đại Học đường Yale về điều ấy. Sau cùng lương tri nhắc tôi rằng lo lắng như vậy vô ích, và tôi kiếm ra một phương pháp để giải sự ưu tư đó.
Có thể như thế kia, có thể như thế nọ. Như vậy bà ấy đã tự tìm thấy chân lý của John Cowper Powys trong cuốn: Nghệ thuật để quên điều bất hạnh. Lời dạy của cô tôi thật chí lý, vì làm thế nào đi nữa rồi cũng bị chỉ trích.
Tôi vẫn không chừa, tôi xuẩn quá. Phải, một lớp y khoa, mỗi tuần mở một lần tại Bệnh viện làm phúc Boston, trong đó bệnh nhân theo học, trước hết phải được khám nghiệm thật kỹ lưỡng. Mới đầu, tôi phải nẳm để trả lời điện thoại.
Trong cuốn Tội gì mà chịu mệt, tác giả Daniel Josselyn có viết rằng: "Nghỉ ngơi không có nghĩa là không được làm gì. Nhưng nhà tôi bình tĩnh nói: "Này mình, chúng ta đi lần này có nhiều người dẫn đường. Vậy tại sao không hăng hái vui vẻ đóng trò đi?'.
Chính tôi cũng đã có lần nhận định điều ấy. Ông gia nhập một gánh hát tài tử do linh mục làng ông điều khiển. Vậy ông Kaltenborn bắt đầu đi từng nhà ở Ba Lê để bán những kính ấy cho những người Pháp mà ông không biết nói tiếng của họ.
Rồi y trở lại phản ông, tố cáo ông, nói xấu ông, người đã cứu y khỏi khám. Gilbert thấy đắt tiền quá, nổi xung lên. Hồi 30 tuổi, tôi quyết chuyên viết tiểu thuyết.
Burton! Anh đã biết bí quyết đắc nhân tâm và diệt lo, để vui sống. Tôi dùng hết cả tâm lực trong công việc của tôi. Mới nghe giọng nói đó, ai không tưởng rằng ông ta mạt sát Hitler.