Quả vậy, có một lần chúng tôi tưởng ông cụ đã về trời rồi. Bởi vì tôi luôn làm những công việc không có tên nên mãi vẫn là thằng thất nghiệp. À, vì đang viết, có thể mọi người xung quanh ngó vào một cái.
Có một cái gì đó cản trở họ, chúng ta. Đó là những ý nghĩ từng diễn ra và không chắc sẽ thôi diễn ra. Và rằng nếu bạn đang tham gia một bi kịch, bạn cũng có thể tạo được một kết thúc có hậu.
Bạn thấy mình chạy đua chỉ thua mỗi con chó bécgiê nhà mình. Đôi tay nàng vẫn lần tràng hạt. Vẫn tin là đủ sức kiếm nhiều tiền trong tương lai.
Người bảo người là ác. Nghe nhiều rồi thấy điếc tai. Nhưng bạn luôn có cảm giác mình chẳng phải là nghệ sỹ.
Tôi dự định viết một loạt truyện (rất) ngắn để ám ảnh những người chỉ cho mình dành thời gian đọc loại truyện này. Ta viết không phải không có mục đích kiếm ba cái đó. Bạn muốn về nhà viết quá.
Lúc tôi khóc, mẹ khóc. Trong đầu óc bạn đầy rẫy những bức tường lửa. Cháu biết cháu sai nhưng chú cho cháu xin lần này, cô cháu ra không thấy cháu lại đi tìm.
Chưa thấy anh con rể nào vốn đầy rẫy những cơn ợ hơi của đờ mẹ với như kặc trong bao tử tâm hồn bảo với bố vợ vênh váo: Họ hàng nhà anh kinh bỏ mẹ (Tướng về hưu-Nguyễn Huy Thiệp). Sẽ kiếm tiền, sẽ làm nghệ thuật. Đơn giản vì họ (tiềm ẩn) quá nhiều hoặc năng lực của họ quá lớn.
Nên bạn bỏ qua như không. Môn Văn và môn Anh làm vèo như nước chảy. Này, mày chuyển cái bàn này lên.
Đó đơn thuần là những mối quan hệ mà ai không may thì gặp phải và làm bạn bè với bạn thôi. Cát là tâm luân lưu giữa hai khoảng đó. Hoặc là họ sẽ phải thay đổi một số cách nghĩ cơ bản.
Vì tôi không hư hỏng, chẳng đòi hỏi gì, được vài người công nhận là tài năng, bạn bè bố mẹ cũng quí, mỗi tội không chịu học hành. Có được dù chỉ một cái cảm giác chung ấy, những người tài mới có thể kết dính ít ra là trong một công việc chung: Cải tạo những sự ngu dốt còn lại bằng quyền lực. Kẻ đang viết cũng có thể là một quân cờ thí trong đời sống.