Tung hứng nhau bằng mấy món từ đã cũ. Nó góp phần cải thiện mối quan hệ ít hiểu nhau. Đôi khi tôi mặc cảm vì sự mâu thuẫn và âm thầm chống đối này.
Bác lên nhắc lại bài học thuộc lòng luân lí. Mọi người đang chờ cơm tôi ở nhà. Mẹ vào lấy khăn mặt tôi trong buồng tắm đặt lên trang sách, lau mũi lau mặt cho tôi rồi lau cả cho mình.
Chỉ là trò chuyện nhẹ nhàng trước khi đi ngủ thôi. Để tạo được phương án phòng tránh và chống lại những kẻ thù chung (khi nhìn thấy kẻ thù chung thì con người mới biết gần lại với nhau) là nhiều thảm họa mà vũ trụ kỳ bì và loài người đầy hiếu động lúc nào cũng có thể nhỡ tay gây ra. Nhưng đặt mục tiêu rồi.
Dù mẹ không bay, không bay đâu. Phiền anh vì mấy cái kẹo mà tôi cho mình quyền xin anh về làm nhân vật mất rồi. Từ chỗ bị cưa cụt, nảy lên những mầm xanh bụ bẫm và nõn nà.
Đất nước chưa đến thời đại có những đầu nậu biết săn lùng những cái đầu có ý tưởng. Người đọc khách quan có thể nghĩ có gì mà phải mặc cảm, hắn đã không sai và hắn vẫn chưa cũ. Tôi đã từ lâu không kỳ vọng vào một xã hội có nhiều con người cực kỳ tử tế, xả thân về người khác, giảm thiểu nhu cầu của mình.
Chắc là có những đôi mắt du lịch nhìn ra xa xăm. Trông anh cũng sáng sủa đấy chứ! Mà đây là đi chữa bệnh chứ có phải đi hưởng thụ đâu mà lo phung phí.
Không chào mẹ à? Không biết mẹ có thấy một giọt nước mắt của tôi trào ra không. Sự đồng bộ quay về với mông muội lại từ đầu trước muôn rủi ro của tạo hóa, muôn đe dọa của sự thiếu hiểu biết và cả sự sồ sề của khoa học kỹ thuật hiện đại mà chúng ta đã tạo ra lại đồng nghĩa với hủy diệt. Một người đàn bà không đẹp mà đẹp.
Nhưng người ta bắt buộc phải nghĩ đến nó và rậm rịch hành động vì nó trước khi quá muộn. Nó còn có vô số uẩn ức và những cái khác. Ông nội ngồi bàn chuyện tổ chức cưới hỏi cho chị cả.
Nhầm! Lúc này (lúc khác thì hẵng để lúc khác nói), tôi muốn đặt một tia lửa ở những người tài. Hay là tôi cứ viết thế này? Kể chuyện thôi. Và vì thế, nó mạnh hơn.
Thơ vốn là một công việc cô độc với lại ngoài một số lời tán tụng ra thì ai lo phận nấy. Khi ấy họ thật đáng thương và thiệt thòi trong một ngày tôi no đủ tôi quện tôi đi… Người lớn thật buồn cười khi không còn biết cười mình. Thêm nữa, không có hứng thú.