"Tôi đã hành động như thằng ngu và lỗi lầm của tôi nhiều vô kể". Roosevelt, ưu tư tới nỗi đau rồi bất tỉnh. Tôi nghe bà kể lại chuyện ấy cả chục lần rồi.
Có hồi ông bán xe cam nhông, thất bại thê thảm vì tính ghét máy móc lắm, ông bèn xin dạy khoa "nói trước công chúng" trong hội "Thanh niên Thiên Chúa giáo". Ban giám khảo cuộc thi đó có: Eddie Rickenbacker, chủ tịch hãng hàng không Eastern Air Lines, Bác sĩ Stewart, W. Tiếp đó, ông được một chân bán kính thực thể.
Khi không có việc gì làm thì óc ta như trống rỗng. Khi tôi hỏi bà tại sao lại tự buộc vào khổ thảm làm vậy, bà đáp: "Để khỏi có thời gian ưu tư". Theo lời ông thì ông và các huấn luyện khác - từ 42 tới 59 tuổi - dắt những người lính trẻ tuổi qua những khu băng tuyết mênh mông tới chân những ngọn núi bích lập cao chừng 40 thước rồi dạy họ dùng thừng, bíu vào vách đá nhẵn mà lần lên ngọn.
Truyện dưới đây, của ông C. Khi nhà xuất bản nói thẳng vào mặt tôi rằng cuốn ấy là đồ bỏ, rằng tôi không tài, không khiếu về tiểu thuyết, thì tim tôi muốn ngừng đập. Thế là tôi lang thang trên bờ vịnh Floride để mà tự cảm thấy ưu phiền khổ sở hơn ở nhà.
Mỗi lần chỉ làm một việc thôi". Tiếp đó, ông được một chân bán kính thực thể. Đừng lo trước về tương lai.
Khi gặp một vấn đề, nếu thu nhặt đủ sự kiện để quyết định rồi thì giải quyết ngay đi. Họ vui vẻ về chịu hết mọi sự nguy hiểm, khổ sở vì thời tiết lạnh tới 45 độ dưới số không. Con người lẻ loi rất dễ bại trận, nhưng sống với sức mạnh của Thượng Đế ở trong lòng, không sao quỵ nổi.
Bạn thấy rằng nghĩ tới cái này rồi tới cái kia thì được, còn đồng thời nghĩ tới cả hai thì tối bất khả phải không? Những cảm xúc của ta cũng vậy. Nhưng rồi chỉ một lời nói vô tình đã thay đổi cả đời tôi. Ông hiểu rằng nếu không bỏ được ba tật ấy, không thể thành công lớn.
Tôi lo vì tư tưởng có ung thư trong bao tử. Làm như trâu vậy, mà mỗi giờ không được tới một đồng nữa, cũng không được tới cắc rưỡi nữa, cũng không được tới một cắc nữa. Sở dĩ ông có lối văn vô cùng hấp dẫn ấy - từ trước chúng ta chưa được đọc một tác giả nào bàn về tâm lý mà vui như ông - có lẽ nhờ hoàn cảnh tạo nên.
Bà ta cần được các cháu yêu và săn sóc, cho như vậy là "lòng biết ơn", và nghĩ có quyền được nhận lòng biết ơn của họ. Tôi trốn hết thảy bạn bè. Phương pháp ấy rất tốt.
Khi vết thương lành rồi thì lạ lùng thay, người đó mất hẳn ngủ. Mỗi buổi sáng tôi tự nhủ: "Ngày hôm nay là một đời sống mới". Tôi vẫn không tin rằng xã hội này lại có thể xảy ra chuyện y như trên màn ảnh đó được.