Món nợ đời lớn nhất của đời người là tình cảm. Và anh nhận ra em chẳng bao giờ chơi ác được. Sách rồi đến bút rồi đến đồng hồ rồi đến kính rồi đến lọ dầu cá rồi đến truyện tranh rồi đến thắt lưng… Xong! Nhắm mắt liệt kê lại xem nào.
Dẫu tôi biết chỉ có đấu tranh trong tình hình cần tranh đấu này mới chứng tỏ anh là một thằng đàn ông chân chính. Mà bác ta có tin hay không chẳng phải vấn đề then chốt. Tôi lại quên lũ ý nghĩ xếp hàng chờ đến lượt rồi.
Nhưng chờ đến bao giờ. Nhưng tôi không muốn có thái độ của một kẻ bỏ chạy. Xã hội không thể lành mạnh hơn, đẹp hơn hoặc dũng cảm hơn nếu điều đó không khởi nguồn dần từ những gia đình.
Bạn vẫn nhớ khung cảnh đó. Tôi cũng không định tả cảnh sở thú. Còn lại, bạn sáng tạo còn vì bạn thấy mình sáng tạo được và tin nó đem lại lợi ích cho mình cũng như đời sống hiện tại.
Và dĩ nhiên, nó cần thuộc ít nhiều quyền sở hữu của họ. Và cho bạn thời gian để giúp họ nhìn thấy điều đó. Con người dường không đủ năng lực để trải qua nhiều bộ mặt.
Tránh đi được cái chết của hàng loạt tâm hồn không chịu nổi áp lực của sự đê tiện. Tin một chút, một chút thôi, em ạ. Bạn đã rơi vào cái bẫy lôgic ma mãnh của tạo hóa.
Vứt béng cái chuyện này đi. Khi được tôn trọng như thế, còn cách nào khác là cố mà muốn sống và yêu đời sống này. Những đôi mắt nhìn vào những điểm khác nhau.
Khỏe theo nghĩa dẻo dai. Chỉ như mỗi ngày đều đều ăn một phát búa gỗ vào đầu. Nếu bạn tin vào những điều trên, là một người không tốt hay một kẻ phân vân trước ngưỡng cửa thiện-ác, bạn sẽ yên tâm mà ác.
Những lúc này là lúc người ta lạnh nhất và có thể có hoặc không nhiều hơi ấm nhất. Bạn là người biết độc diễn trên sân cỏ nhưng không phải không biết chơi đồng đội. Bên phải là bụi cây, bụi cây, rồi đến bể bơi.
Điều này rất dễ hiểu và càng dễ hiểu hơn khi đây đang là thời đại của sức mạnh trí tuệ. Trên đời này, còn biết bao con đường mà mình chưa biết. Đầu tiên là một cuốn sách tiếng Anh dày vài trăm trang.