Hoặc sẽ bắt mình quên. Cuối cùng thì nó cũng qua đi yên ổn và bạn còn chưa viết xong. Mở đầu là tên của bạn, sau đó là …is a.
Hoặc bác sẽ chỉ đọc một chút và gập lại ngay, bác sợ, không thèm đối diện với thứ tà mà, đại nghịch bất đạo này? Cái thứ mà bạn đã cố viết một cách bình thường, chân thật và kiềm chế nhất. Tôi định kêu to hơn, lại thôi. Sự thật và những khái niệm luôn bị đánh tráo và lạc hậu.
Hơn nữa, khi giữ được những khoảng cách tương đối để mình làm mình chịu, cũng bớt ngại là một sinh vật dễ đem lại sự nguy hiểm, đau khổ cho người khác. Đơn giản bởi đời sống vốn dĩ đã quá tàn nhẫn. Tôi đang thấy cái trò cứ đi một tí lại dừng, lại viết, lại đi… như một con chó thi thoảng lại ghếch chân vào cột điện, lùm cây làm vài ba giọt.
Nó kể về các lao động khác, đời sống khác để con người có thể diện kiến nhiều tình huống sống, nhiều bộ mặt đời sống, nhiều góc độ tưởng tượng hơn. Con mèo lại sán vào tôi. Ngắm cho tới khi ông phải mỉm cười.
Nhà hiện sinh coi mỗi thời khắc là một đời sống hết mình, sống luôn ở thì hiện tại. Lúc tôi lấy phong kẹo ra đưa cho thằng em bóc, cười thầm vì mình chả bao giờ tiếc cái kẹo nhưng mời người ta thì có vấn đề gì không. Không kiếm được đứa yếu hơn thì nó bắt nạt con gái.
Là thực trong thế giới ảo, là ảo trong thế giới thực. Anh đừng uống nhiều cà phê nữa, hại lắm. Khó có thể tốt cho đủ, chẳng bao giờ có thể tốt cho đủ, nhưng khi con người quên muốn tốt hơn thì là lúc họ bắt đầu quên nghĩa vụ, trách nhiệm thực tế khi làm người.
Và cuộc đấu tranh hiện tại của bạn là với chính những người thân. Nhà văn bỗng thèm nụ cười trong im lặng của nàng. Cả nước mũi, chảy dài qua môi, rỏ xuống tong tỏng.
Đi trên cầu, em hỏi: Mặc thế này không lạnh à? Nó bảo: Lạnh thì sao. Thế vi phạm thì sao nào? Dạ. 1 giờ sáng nay, khi bạn tỉnh giấc, cái trạng thái ấy lại đến.
Mẹ tôi ngỏ ý tôi muốn đi làm và chị bảo thử xuống đây làm xem. Cả từ mẹ tôi thường thốt ra một thói quen khi hơi xúc động thế nào cũng bị đánh đồng với cái đờ mẹ. Nàng bảo: Anh ăn hộp cơm kia đi.
Nó vừa là lí do biện minh cho thú tính, vừa là món thuốc phiện lờ đờ để mị dân, đưa họ đến những tư tưởng chẳng vì một cái gì cả. Có thể làm tăng nội lực và liên kết giữa các cá thể. Đủ năng lực không? Và dám không? Nếu định sửa chữa, khuyên răn cho bức tranh phản ánh chính nó.