Sau cùng tôi hỏi anh một câu quen thuộc mà người ta thường hỏi nhau khi nói về cha mẹ: Ông ta là người nói đầu tiên ở bữa tiệc. Với Harry Truman thì những gì bạn thấy ở anh ấy cũng chính là con người thật của anh.
Người ta bảo rằng tôi có tài ăn nói. Nếu bạn nói về việc cái xe ủi tuyết của địa phương bỗng dưng chết máy ngay trước cửa nhà bạn, rồi bạn đã phải đấu khẩu với các nhà chức trách như thế nào…, có thể bạn sẽ là người khách sinh động nhất. Tất cả chúng tôi đều bị sốc, vài người thổ lộ nỗi bàng hoàng.
Những thói xấu, những điều không tốt trong cuộc sống qua óc hài hước của Rickles đều tạo nên những trận cười nghiêng ngả. Hoặc những điều mang tính rất riêng tư và tế nhị. Hãy thu hút sự chú ý của họ bằng cách nói đến những vấn đề thuộc lĩnh vực sở trường của bạn.
Bạn có thể luôn nghĩ ra chúng với nhiều điều thú vị hơn nữa. - Anh có quen cô dâu không? Tôi là bạn thân của cô ấy. Và từ đơn giản thì bao giờ cũng dễ hiểu.
Anh hãy thế chỗ anh ấy!. Bây giờ thì các bạn có thích dùng từ bạn biết không để mở đầu tất cả các câu nói của mình không? Về yếu tố thứ tư có một óc khôi hài thì Nixon không có.
Lúc đó anh sẽ làm gì? Cha sẽ níu tay tôi lại, mua cho tôi những que kem đang bốc khói và không quên dặn tôi rằng: Về nhà con đừng nói với mẹ nhé! Mẹ sẽ rầy ăn kem như thế thì làm hỏng bữa tối đấy. Nụ cười mỉm của Burns như một giọt nước làm tràn ly vậy.
Tôi thích nói đến nỗi ở đâu cần là tôi đều có mặt, không kèm theo bất cứ một đòi hỏi nào. Có điều nếu Bill là người nói chuyện vô vị và nhàm chán, thì Stacey chắc sẽ khó tha thứ cho bạn! Bởi vậy tốt nhất là nên tự mình xử lý tình huống tế nhị này. Tôi trả lời: Tôi không có đề tài nào cả.
Rồi Rogers nói thêm: Dĩ nhiên các bạn sẽ thắc mắc làm thế nào mà tôi đun nóng Đại Tây Dương lên đến 212 độ Fahrenheit được. Vì dường như cô ấy chỉ thích hỏi, hỏi và hỏi. Vậy thì tại sao tôi không được hỏi tổng thống những câu như thế? Những gì mà khán giả của tôi thắc mắc: Tôi sẽ hỏi.
Cậu bé đã hoàn tất cuộc mua bán bằng một câu hỏi chắc như đinh đóng cột: Ông muốn đặt những quyển sách này ở đâu, thưa ông? Sau đó thì Jack bán được thêm nhiều cuốn nữa, một thành công ngoài sự mong đợi. Benny không kiềm chế được và đã phá lên cười vì cậu ta bị hai tiếng Đừng cười của Burns ám ảnh. Tóm lại, ý của tôi là chúng ta chỉ nên châm ngòi cho một câu chuyện hấp dẫn chứ đừng dại dột châm ngòi cho một quả bom xung đột!
Lúc ấy chưa có điện, chưa có radio hay truyền hình mà chỉ có những cơn dịch bệnh hoành hành không thuốc chữa. Sở dĩ không có những tràng vỗ tay đơn giản là vì họ quá bất ngờ, họ không biết bao giờ tôi mới vô đề nói về tương lai của thương thuyền nước Mỹ! Từ đó trở đi, không bao giờ tôi quên đề tài mà tôi sẽ nói. Nhưng tôi không chắc là tôi có trả lời câu hỏi của ngài một cách hoàn hảo hay không