Hăng hái thi hành quyết định đó và đừng lo nghĩ về kết quả. Chúng ta hãy xét định lệ thứ nhất đã: Vạch rõ những sự kiện. Được lắm! Vậy để tôi kể cho bạn nghe chuyện một nhà kinh doanh đã trừ nổi 50% ưu tư của ông ta mà lại còn tiết kiệm được 75 % thời giờ bó phí trong các cuộc hội nghị để giải quyết vấn đề làm ăn nữa.
Từ trước tới nay ta vẫn ao ước đi du lịch thế giới trước khi chết. Tôi có lại xin việc tại nhiều nhà sản xuất phim nhưng không một ai mướn tôi. Tôi phải nằm liệt giường, mụt mọc đầy mình.
"Ông thầy già đó tiếp: "Trong những công việc mua bán đầu tiên, khéo đặt vốn một cách thông minh, bạn lời trung bình 10, 25 có khi 50 Mỹ kim nữa. Rồi ông ghi trong nhật ký: "Tôi không cô độc". Ông bạn tốt của tôi, ông Leon Skimkin, Tổng giám đốc nhà xuất bản cuốn sách này, cho tôi hay rằng nhiều người đui mù một cách lạ lùng về vấn đề tiền nong.
Năm 1934, ông sống bảy tháng trong một văn phòng đào dưới tuyết, gần Nam cực. Ông ngồi trên quan tài để tới pháp trường. Tôi làm gì lúc ấy? Tôi hay tin chiều thứ Bảy.
Và còn nhiều hơn là khác, vì trong khi họ ngủ thì ông làm việc! Tức thì tôi tự trả lời: "Bất quá thì bị tan tành sự nghiệp, bị phá sản vì những bài báo rêu rao chớ không phải lẽ bị ngồi tù được!". Nhưng bấy nhiêu chưa đủ, vì những công việc làm đó gần như máy chạy không phải suy nghĩ, cho nên tôi vẫn lo buồn.
Nếu vậy đời quả là bể khổ mà bốn câu thơ này của Đoàn Như Khuê thiệt thâm thuý vô cùng: Chuyện đó xảy ra 18 năm trước. Tôi còn giữ một bản của chữ kí đó của ông ta".
Cái thuật giản dị đó thành công chăng? Thành công thần diệu! Xin bạn thử đi. đều đã dạy nhân loai, nhưng trình bày như Dale Carnegie thì hơi có tính cách vị lợi, và tôi nghĩ trong đời cũng có một đôi khi chúng ta cần phải tỏ thái độ một cách cương quyết chứ không thể lúc nào cũng giữ nụ cười trên môi được. Ông cưới một cô gái mà ông yêu lắm, tên là Thietra.
Và mỗi lần có điều gì thắc mắc, mở sách ra, là thấy ngay cách giải quyết, chẳng khác Tôn Tẩn khi xưa mỗi lúc lâm nguy mở cẩm nang của thầy ra, tìm phương thoát nạn. Tôi thấy một cách rất khoa học rằng: "Tinh thần là nguồn gốc của mọi sự và mỗi thực hiện chỉ là một hiện tượng của tinh thần". Nhưng thật không ai tả cảnh vạc dầu ở cõi trần này hết, cảnh thê thảm của những kẻ quá ưu tư.
Sau lúc từ biệt, tôi ngó lại thì thấy con chó đứng thẳng, hai chân trước vịn lên vai chỉ, để chủ vuốt ve. Nhưng tôi muốn bênh vực cho một thái độ tích cực, đừng tiêu cực. Ta nên nhớ rằng lòng biết ơn là một đức tính cần phải được bồi dưỡng; vậy muốn cho con cái ta có đức tính ấy, chúng ta phải làm gương cho chúng.
Như vậy các anh được yên ổn - yên ổn trong ngày hôm nay!. Đó cũng là triết lý của ông Lowell Thomas. Trái lại chị lại có vẻ như nói: "Ồ! ít nhất thì thằng cha già đó cũng phải làm vậy chớ".