Và thế là đời sống lãng phí. Không gian không quá rộng nhưng mọi vật được sắp xếp khiến người vào không cảm thấy gò bó. Cả hai trạng thái đều như cơ thể không phải của mình.
Và thế là phải giáo dục, răn đe ngay từ trong trứng nước. Vì thế mà nó làm bạn hay tự hỏi bạn có phải là bạn không. Dễ thôi con ạ, con viết lại xem nào…
Tôi đốt chút, chả hả hê gì. Cái gì cũng trôi tuồn tuột. Tô mỳ của bạn cũng đang nghi ngút hơi.
Có thể bị trước đó nhưng không nhớ hoặc không nhận thức được. Có điều, những cơn đau không tha cho ông cụ. Dần dần, tôi đâm ra còn lảng tránh chúng và giữ vẻ đạo mạo đầy cổ hủ.
Càng kéo nó càng lùi lại. Còn những thiên tài thì phải chấp nhận đã là thiên tài thì phải sống và không được chết. Nhưng nàng vẫn lắng nghe.
Tôi trải qua chuyện đó bình thường, tôi biết nhiều cái từ những dữ kiện nho nhỏ. Nhưng anh không quẹt diêm mà anh cứ ngồi đó. Nơi mà dù thể xác đang trong trói buộc, những hoạt động sống trong nó vẫn có thể tự do.
Tôi là nghệ sỹ chân chính thì đồng chí ấy cũng trố mắt nhìn ta và cũng liệt ta vào cái hạng có hat-trick đức tính vừa nêu. Căn nhà hơi lạnh, hơi quạnh quẽ. Như lòng biết ơn sự giáo dục đem lại cho họ quyền tự giáo dục.
Bạn nghĩ nếu bạn là một đứa con gái thì bạn sẽ tranh cãi với bác đâu ra đấy, sẽ rủ rỉ tâm sự và giải quyết nhiều việc với bác. Lúc tôi khóc, mẹ khóc. Cuối cùng trả lời Vâng là hợp nhất.
Dù bây giờ lâu lâu chợt gặp nàng, tôi không thấy hạnh phúc và đớn đau như trước đây vài năm nữa. Tối, bạn đèo bác vào viện. Nhưng không ngộ nhận mà ngại viết thì có phí đi không.
Nguy cơ đội bạn ghi bàn thì nín lặng, im phăng phắc. Bạn thừa sức chứng minh dù không thiếu những vị kỷ, đố kị, hèn nhát… không thể không có trong con người thì bạn vẫn là một người sống cao thượng (không đồng nghĩa với đầy yêu thương) và khiêm tốn. Dù không phải lúc nào cũng khổ đau.