Mà những người đọc qua bài đó, một tuần sau chắc chẳng còn nhớ đến nữa. Phần đông lo lắng "không phải là tại thiếu tiền mà tại không biết cách tri túc". Hãng đánh cá với thân chủ rằng những tai nạn mà họ lo đó không bao giờ có hết.
Tại sao vậy? Vì nó đã dạy cho ông biết an phận, cho biết rằng sức ông chịu được những cảnh đau đớn nhất đời, nó đã cho ông thấy lời này của thi sĩ John Milton là chí lý: "Đui không phải là khổ, không chịu được cảnh đui mới là khổ". Sáng hôm sau, thay đổi hẳn. Laurs, giám đốc khám đường và ông cho tôi biết rằng những trọng phạm kia lúc mới vô khám, bao giờ cũng đầy oán hận và sầu thảm.
Một khoa học mới nhất, khoa tinh thần bệnh học bây giờ cũng dạy những điều Chúa Giê Su đã dạy. Nói vậy là vì học chưa hiểu biết bà Osa Jonhson: Ba tháng sau bà ngồi trong một cái ghế có bánh xe diễn thuyết trước một số thính giả rất đông. Nói tóm lại, nếu bạnmuốn tạo cho mình một tinh thần thanh thản có thể manglại hạnh phúc cho bạn, bạn hãy theo nguyên tắc thứ nhì:
Làm được như vậy chúng ta đã đi vào con đường chính mà giải quyết được hết thảy những nỗi khó khăn. Mà chính 7 phần trăm đó làm cho tôi cứ mệt nhọc, bực tức mất thời gian. Song thiệt ra khách khứa nào có ai để ý tới khăn ăn ấy đâu!".
Khi ta không có một căn bản chắc chắn, thì sao có thể hy vọng tính toán, suy nghĩ kỹ về một vấn đề được? Những quyết định ấy có thể thay đổi hẳn tương lại của bạn và ảnh hưởng sâu xa tới hạnh phúc, tiền của, sức khoẻ của bạn, nói tóm lại, có thể làm cho bạn sung sướng hay khốn đốn. Vì như vậy, việc làm sẽ dễ dàng và được rành mạch hơn.
Phản ứng đó rất tự nhiên, không có chi kiểm sát được". Bà Elizabeth Connley đã khổ sở mới tìm được chân lý ấy. Bạn đã nghe những người thuyết giáo nhắc hoài câu ấy.
000 triệu) tinh trùng, nhưng chỉ có một tinh trùng thành ta thôi. Thánh kinh đã nói: "Ăn một đĩa rau mà vui vẻ, còn hơn là ăn cả một con bò quay có hương vị của oán thù". Lúc nào cũng lo sợ không yên.
Tôi sẽ theo William James, làm ít nhất là hai việc mà tôi không muốn làm để rèn chí. Nhưng thật không ai tả cảnh vạc dầu ở cõi trần này hết, cảnh thê thảm của những kẻ quá ưu tư. Lòng biết ơn thì như bông hồng, phải trồng trọt, tưới bón, nâng niu, nắng che gió chống.
Chỉ huy trận đó, Đại tướng Grant nhức đầu kịch liệt, mắt mờ gần như đui, tới nỗi phải đi sau quân đội rồi té xỉu và đành ngừng lại ở một trại ruộng. Tôi hoảng lên, la lớn, chắc chắn là sẽ chết. Cũng là một việc gấp nữa.
Cháu hỏi tôi: "Má làm gì đó?". Vô lý! Ông chính là người theo đạo vậy. Con hãy ngó đàn chim trên trời.