Còn đi theo nghệ thuật, họ không biết cái gì chờ đợi bạn ngoài sự đau khổ, phóng đãng. Chỉ khi ta gặp họ, ta mới hiểu họ là ai. Sống dần hoá ra cũng không đến nỗi quá nhát gái.
chờ chuông reo nơi lớp ôn thi đại học chật chội phải ngồi xổm chép những áng văn trong hai giờ đồng hồ đến hết giờ thứ nhất thì mông bắt đầu tê dại và cứ phải ngồi cắn răng ghi chép và khắc khoải đến hết giờ còn lại cứ như thế hàng tháng trời và chẳng ai biết từ khi ấy mông tôi bắt đầu dị ứng với giảng đường kể cả với đệm xe máy Tiếc là lại mất đi cái hứng đó giữa bóng mát của cây cối và những tiếng chim đủ loại. Sự trùng hợp nhiều khi là tất yếu.
Tôi có thể giết họ bằng nhiều cách. Viết cũng không thú lắm nhưng tốt hơn là trút bớt những ý nghĩ đến trong đêm qua khó ngủ ra cho đầu bớt chật chội. Nghĩ cả đến chuyện có thể một người nào đó trong giây phút trăng trối bảo bạn: Hãy hứa với ta con phải có được mảnh bằng đại học.
Bác hãy nói ừ với những người ít tuổi hơn, không phải lựa lời mà nói trước những kẻ chỉ đáng nhổ vào mặt để mở đường cho con cháu. Đang có cảm giác người mất hết sức lực, đi bộ cũng đau mà vào sân có thể thi đấu khá bình thường. Ông chú em bố được trao quyền lãnh đạo khâu tổ chức đám cưới.
Chắc họ nghĩ bạn là bồi bàn. Khi họ tin vào những lí do chân chính mà mình bịa ra để tự bào chữa. Tôi chỉ muốn gỡ ra khỏi chuyện này càng nhanh càng tốt.
Bạn sẽ đứng trên ngọn dừa kia, nhìn ra mặt biển đầy tàu bè kia. Có lẽ, những con lợn ấy vốn dĩ là sản phẩm của những con lợn khác. Đầy là lần vỡ giấc thứ ba hay thứ tư gì đó trong đêm.
Và cố sống tốt đến chừng nào còn có thể. Chỉ còn làm con tin ở nhà bác nữa thôi. Thế là chúng ta tha hồ lo đối phó với miếng cơm manh áo, tha hồ lo đối phó, dập tắt khao khát của nhau.
Mọi người bảo: Cố lên, nốt hai năm nữa thôi. Bạn chưa làm được gì cho họ. Tôi biết ông rất yêu vợ.
Trước đó, lúc nghe mẹ khóc bên cạnh, tôi đã muốn ôm lấy mẹ, gục đầu vào vai mẹ. Ngắm cho tới khi ông phải mỉm cười. Ngồi nghe giảng và chép bài.
Tôi khóc vì bác tôi, và rất nhiều người lớn khác, có lẽ không bao giờ còn có ham muốn đọc truyện tranh, chơi game, sử dụng internet để thấy những triết lí sống, những động lực sống, những bài tập sống không thiếu trong đó. Bạn cần làm việc, cần vận động. Không hiểu sao ư? Không, tôi biết, mình còn thiếu nhiều cái để có một niềm vui tương đối trọn vẹn.