Cậu than thở với mẹ, khóc lóc van lơn, thề nhất định tự tử, nếu còn phải bắt buộc bước chân vào cửa hàng đó nữa. Nhưng tôi càng lớn tuổi thì lầm lỡ càng ít đi và có khi còn muốn tự vỗ vai mình nữa. Vậy thì tranh biện làm chi cho tốn công chứ?
Nhưng dù lý lẽ của ông diễn ra mạnh mẽ tới đâu, ông cũng không quên nói thêm những lời lịch sự êm dịu này: "Quyền định đoạt về ngài Bồi thẩm", "Thưa các ngài, điều này có lẽ đáng cho ta suy nghĩ. Chẳng nói, chẳng rằng, ông Schwab viết số 6 lên trên đất rồi đi. Nhưng ông Disraeli đã khôn ngoan mà chịu an phận.
- Tôi cũng không hiểu tại sao nữa. "Nhận được thư của tôi, ông ta lại nhà tôi liền, theo sau có người thư ký. Chính đảng Cộng hòa cũng phản kháng, đòi Ngài từ chức.
Ông trưởng tòa vui lòng lắm, dắt họa sĩ đi coi bầy chó ông nuôi và những giải thưởng chúng đã chiếm được, nói chuyện rất lâu về dòng giống các con chó đó và sau cùng hỏi: Charles Schwab mà trên kia tôi đã kể chuyện, nói rằng nụ cười của ông ta đáng giá một triệu đồng. Lincoln không cần một người khuyên bảo, ông chỉ muốn có một bạn thân nghe ông nói và hiểu ông để ông trút tâm sự của ông thôi.
Bạn hãy xét mình coi đã bồi bổ được khuyết điểm nào và trong những dịp nào. Cuộc tình duyên đó chẳng nên thơ chút nào hết mà còn có vẻ mua bán nữa, phải không bạn? Vậy mà lại là một cuộc tình duyên sung sướng nhất trong những trang giông tố của hôn nhân niên giám. Vậy, muốn gây thiện cảm, xin bạn để ý tới quy tắc thứ ba này:
(Con thử tưởng tượng, có ai, cha mà mắng con như vậy không?). Tôi thích tưởng tượng cảnh Gladstone, cụ Thượng nghiêm trang nhất của nước Anh, mà cầm tay vợ, nhảy múa với bà trước lò sưởi, ca: Ông Parsons dẫn chứng cũng vô ích, lý luận cũng vô ích.
Quân Thổ thắng và khi hai đại tướng Hy Lạp Tricoupis và Dionis lại tổng hành dinh của Kémal để đầu hàng, dân Thổ trút lời nguyền rủa lên đầu họ. Nhưng nếu ông ta hy vọng dùng cách đó để được một kết quả hay một cái lợi gì, thì quả ông rất ngu dốt về khoa tâm lý. Khôn khéo, lại có nhiều kinh nghiệm, đại tá House đem thực hành một trong những quy tắc lớn nó điều khiển sự giao thiệp giữa loài người.
Trong những cuộc tình duyên bất hạnh đó, có bao nhiêu cuộc rẽ thúy chia loan, vì những bi kịch hẳn hòi? Tôi cam đoan là ít lắm. Ông Grammond trả lời: "Tự nhiên. Thư đề ngày 13 tháng 10 năm 1904.
Nếu không thấy hứng thú khi làm một việc thì không thể làm nên việc đó. Từ đời thái cổ, loài hoa vẫn được dùng để tỏ lòng yêu đương. Nói chung thì loài người sống mà bỏ phí ít nhiều khả năng lắm.
và tôi gõ cửa, tươi tỉnh như đóa hoa. Đã khai số tiền đó thì phải đóng thuế". Bạn ráng tìm nguyên nhân sâu kín đó, tự nhiên bạn sẽ hiểu hành vi của họ và có lẽ cả cá tính của họ nữa.